Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 25 : Năng lực trấn an

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


“Không cần, như vậy quá lãng phí”. Ý thức được phía sau đối phương còn có hai vợ chồng chính mình hơi quen thuộc, Lê Chanh quyết đoán từ chối ý tốt của Dương Thiên Cao, lấy bánh ga tô sinh nhật của con nhà người ta đút mèo ăn là chuyện quái gì đây?



“Anh không muốn?”. Dương Thiên Cao mất hứng mím môi, dứt khoát nói với Lê Chanh, “Không muốn liền quăng bỏ”.



Em trai ngốc thật không phải nói giỡn, cậu ta cầm cái nơ bướm của bánh ga tô sinh nhật, lấy một loại bước đi tao nhã đi mất, coi bộ lập tức sẽ ném vào thùng rác ven đường.



Lê Chanh hoảng sợ, cậu ta thật đúng là đứa ngốc, “…..Này từ từ!”.



Dương Thiên Cao đảo mắt qua, Lê Chanh á khẩu nửa ngày, giải thích nói: “Không phải không muốn, mà là ý nghĩa của bánh ga tô sinh nhật quan trọng, ý của tôi là, lấy đút Xám Nhỏ quá lãng phí, huống hồ cha mẹ cậu cũng không hy vọng như vậy”. Không có ý thức được chính mình đã đặt cái tên đáng yêu cho mèo lông nắăn rồi, Lê Chanh hiện tại chỉ cảm thấy võ mồm chính mình đều lấy ra xài hết rồi.



Như thế nào đi ra ngoài dạo một vòng đều có thể gặp phải cả nhà này? Từ chối còn không được, lại còn khó nói chuyện, quả thực khiến người ta bực bội.



“Không lãng phí, tôi đã trưởng thành rồi, đây là quà sinh nhật của tôi, tôi có thể tự mình làm chủ”. Dương Thiên Cao hất cằm, “Tôi theo đuổi chính là ý nghĩa thực dụng của vật thể, đồng dạng thân là thiên tài, anh hẳn là hiểu được cách nghĩ của tôi”.



“……..”. Đồng dạng thân là thiên tài là chuyện gì xảy ra? Không hiểu có chút ê răng……..Tôi không phải thiên tài nha, kỳ thật tôi rất ngốc không thế nào hiểu được đâu, hoặc là tôi chỉ là linh khí gột rửa vừa mới tiến hóa thành thiên tài, còn chưa khống chế tốt tâm tính, Lê Chanh bi thương nghĩ, nỗ lực khuyên bảo: “Hay là thôi đi, tôi cảm thấy nó không thích bơ lắm, có thể thích ăn cá khô nhỏ hơn”.



Mèo không phải đều thích ăn cá sao? Cái này chắc không sai đâu!
Dương Nghị không nói gì, ngược lại kỳ quái nhìn Lê Chanh, “Con dường như trưởng thành rồi, xem ra đi theo bên người bà ấy, con học được rất nhiều phòng bị không cần thiết, kỳ thật thế giới là rất tốt đẹp”.



“Chú nghĩ nhiều rồi”. Lê Chanh cười cười, cầm cá khô nhỏ Dương Thiên Cao đưa, lễ phép gật gật đầu với ông ta, “Cô chú, cháu phải đi rồi”.



Phụ cận tiệm bánh ngọt không có tiệm thú cưng, càng không có phòng khám thú cưng, chỗ như vậy trong thành phố không phải nằm ở khu vực sầm uất nhất thì chính là nằm ở góc hẻo lánh nhất, cái trước mắc muốn chết nhưng rất tốt, cái sau cực rẻ nhưng mà thường thường cần mình phải tìm được cửa tiệm, hơn nữa tự mình đốc xúc khám bệnh.



Lê Chanh hỏi một cô dắt chó đi dạo, vòng vo không ít giao lộ mới tìm được một phòng khám không lớn không nhỏ, bác sĩ là người hơn 20 tuổi cực trẻ trung, lúc chích cho thú cưng cũng sẽ không ngại ngần  trò chuyện cùng chúng nó.



Mèo lông ngắn bị nhét ở trên cái drap giường trắng rộng thùng thình, bất an trốn tránh một lát, cho tới khi nhìn thấy dao lam trong tay bác sĩ,  giống như biết đó là cái gì, mèo lông ngắn thê lương meo ô một tiếng, cả kinh tới móng vuốt xé drap giường một cái lỗ lớn, sợ chết khiếp lẻn đến trong lòng Lê Chanh.



“Đừng sợ, đừng sợ……..”. Bác sĩ tháo găng tay xuống, dùng nước ấm rửa sạch mỗi một ngón tay, gã xoa xoa đầu của mèo lông ngắn, ngón tay gã giống như mang theo năng lực trấn an, làm cho mèo lông ngắn thoải mái híp mắt lại, tựa hồ cảm giác được chuyên tâm của Lê Chanh, gã cười cười, “Nhặt được?”.



Lê Chanh gật gật đầu, bác sĩ không có lại hỏi thêm cái gì, đưa tay nhấc mèo con lên để nó nằm sấp ở trên drap giường trắng, lần này mèo lông ngắn không còn cáu kỉnh nữa.



Khả năng trấn an……..Lê Chanh dường như có giác ngộ, hơi chút dựa sát vào mèo lông ngắn, cẩn thận vươn ngón tay ở đệm thịt chân xinh xắn của nó, linh khí trong cơ thể xuôi gân mạch theo đầu ngón tay chảy ra, dũng mãnh vào trong móng vuốt của mèo đáng yêu, mèo lông ngắn cả người chấn động một chút, ngượng ngùng meo meo hai tiếng, chậm rãi biến thành bốn vó chổng lên trời ở trên drap giường.