Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 27 : Tôi có kỹ xảo mát xa đặc thù…

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


“Tôi chuẩn bị kiểm tra xương cốt trên người của nó, nếu chính là lệch vị trí có lẽ còn có thể cứu được, nhưng là hoàn toàn vỡ vụn…….”. Tốc độ nói chuyện của Thái Anh Hùng rất nhanh, dụng cụ bằng thép si-ic leng keng nện ở khay đựng dụng cụ chữa bệnh, sờ soạng xương lưng của Hắc Mạch, “Về việc này, cậu có thể trợ giúp gì được cho tôi sao?”. Lúc này trong lòng gã vẫn là có điều hoài nghi, nhưng nếu quyết định phải tin người thiếu niên này thì gã sẽ vẫn tin tưởng tới cùng.



Tôi có linh khí! Lê Chanh đương nhiên không thể nói như vậy.



Thiếu niên trầm tư một chút, cảm thấy đổi một cái cách nói đáng yêu sẽ tốt hơn rất nhiều, do dự một chút, xác định kế hoạch khả thi, cậu ngẩng đầu chân thành trần thuật: “Tôi có……. Kỹ xảo mát xa đặc thù”.



……..!!!



Nếu như không thiết yếu, Lê Chanh là kiên quyết sẽ không bại lộ chính mình.



“……..”. Thái Anh Hùng phù chính mình rốt cuộc vì sao sẽ giữ thiếu niên này lại, đặc thù này thật sự không phải trò chọc cười sao? Gã không có thời gian vịn trán, câm nín nửa ngày, cuối cùng nhăn mày, “Bỏ đi, không cần mát xa gì, cậu đè hai chân trước của nó lại, yên tâm không cần sợ, Hắc Mạch sẽ không tùy tiện cắn người, nó có nguyên tắc của chính mình”.



Gã nói cực kỳ chắc chắc.



“Cho dù đau hơn nữa cũng sẽ không”. Thái Anh Hùng chua xót cười, gã tự hào vì Hắc Mạch: “Bởi vì nó là quân khuyển xuất ngũ, đồng đội dũng cảm nhất trên thế giới”. Trung Quốc có rất nhiều chó Côn Minh, nhưng chúng nó luôn sẽ nhận rất nhiều huấn luyện gian khổ từ từ trưởng thành, Hắc Mạch chính là một trong số đó.



Quân khuyển?



Lê Chanh nhìn về phía con chó Côn Minh xuất ngũ này, có chút kính nể tôn trọng đối nó.



Khó trách lúc trước người phụ nữ kêu dì Hoa nói Hắc Mạch cứu Mao Mao nhà dì ta, hiển nhiên mặc dù thân thể từ từ già nua, ở trong lòng Hắc Mạch, trách nhiệm của nó cũng luôn quay chung quanh hai điều trọng tâm bốn điểm cơ bản —— chiến đấu và bảo vệ, dũng cảm và hiến thân.



Nhét Xám Nhỏ vào đệm mềm trên sô pha, trúc trắc đè lại hai chân trước của Hắc Mạch, Lê Chanh cũng không có thật sự nghe theo phân phó của Thái Anh Hùng, cậu vận dụng kỹ xảo mát xa đặc thù của chính mình, thông qua hai cái bàn tay rót linh khí trong đan điền vào thân thể của Hắc Mạch. Chó Côn Minh nhúc nhích cổ một chút, rủ mí mắt đột nhiên chớp một cái, chậm rãi mở, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lê Chanh ——



Cũng bất quá trong nháy mắt, ánh mắt u ám xám xịt của Hắc Mạch hiện lên thần sắc nghi hoặc.



Dù sao cũng là tự mình trải qua, cảm quan (cơ quan cảm giác) của động vật càng sâu sắc nhạy bén hơn so với con người nhiều, cho dù hấp hối trên giường bệnh, Hắc Mạch vẫn là rõ ràng cảm giác được chính mình đắm chìm ở trong thủy triều ấm áp như tắm nắng, giống như nội tạng tổn hại trong bụng tại dưới một cỗ lực lượng mới lạ này, hỗn hợp khâu lại cùng một chỗ.


Khách hàng nữ và Thái Anh Hùng đồng thời ngây dại.



“Đây là thanh âm gì?”.



“Cậu ta là đang hát sao?”. Khách hàng nữ ngổi xổm người xuống, ngang với màn hình, chỉ có thể nhìn đến một cái bóng dáng cao ngất của thiếu niên đè hai chân của Hắc Mạch, khi nghe sơ còn không cảm thấy được, nhưng sau đó lại cảm thấy được đó là một loại thanh âm cực kỳ sạch sẽ, “Thật là dễ nghe”.



Mèo lông ngắn phía sau thiếu niên giống như cũng bị hấp dẫn, đáng yêu nhìn chằm chằm chủ nhân, sau đó ló đầu ra đặc biệt muốn tiếp cận, vươn móng vuốt ở phía sau áo cậu ta ấn ấn hai ấn hoa mai nhỏ màu đen.



Thật sự là đáng yêu.



Khách hàng nữ bị manh tới hít sâu một hơi, “Bác sĩ Thái, em có thể lưu lại một đoạn video này không?”.



Mịa nó, cái này gọi là ngũ âm không được đầy đủ? Sớm biết rằng không bịt lỗ tai rồi! Thái Anh Hùng ấn nút tạm dừng, bình phục một chút tâm tình đặc biệt muốn nghe lại, nhanh chóng lắc đầu: “Không được, không được, đây là riêng tư của khách hàng”.



Thái Anh Hùng bình thường đều tốt tính, nhưng lúc liên quan đến nguyên tắc lại luôn dầu muối không ăn.



“Em liền một mình xem, được chứ?”.



“Không được”.



“Vậy anh đừng nghĩ gặp lại chị Bùi Thiến của em…….”.



“……”. Mịa nó, thì ra Bùi Thiến là chị gái của cô ta, Thái Anh Hùng im lặng một chút, vẫn là quả quyết phất tay: “Không được chính là không được, anh không thể làm loại chuyện này”.



Này cũng không được??? Thấy tung tuyệt chiêu cũng không có thể cứu vãn, Bùi Oánh Oánh thất vọng cực kỳ, thân là một người biên tập âm nhạc của Khốc Huyễn lớn nhất cả nước, phát hiện một cái thanh âm chất lượng tốt là chuyện hưng phấn có giá trị cỡ nào, có ai có thể hiểu được chứ? Cô lén ấn nút ghi âm của di động, khẩn cầu ngẩng đầu: “Được rồi, em không xin xỏ nữa, như vậy có thể lại để em nghe một lần nữa không? Liền một yêu cầu nhỏ như vậy, anh còn thích chị em hay không?”.



“Anh……..”. Thái Anh Hùng không biết làm thế nào, mím môi, trịnh trọng nhấn mạnh: “Chỉ một lần”.