Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 30 : Một đêm sốt ruột

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Âm phong trong không khí cùng cây cỏ nát vụn thành sền sệt không biết mang đến giọt máu từ đâu, Lê Chanh có chút ghê tởm, đưa tay xoa nhẹ tóc ngắn ướt nhẹp —— cũng may cậu là tóc ngắn, bằng không cậu buộc búi tóc giống đám ngoại môn đệ tử bên này, cảm thụ được chất sền sệt dính tại da đầu, cậu thế nào cũng phát điên rồi.



Có lẽ là sắc trời đột nhiên biến đen làm cho hài tử (đứa nhỏ, trẻ con) cũng rốt cục ý thức được không đúng, một nam hài (thiếu niên) xinh đẹp khoảng mười ba tuổi trong đó mở to mắt, nắm chặt vải dệt phía sau lưng của người phía trước, lấy một loại bi thương khó có thể hình dung chảy nước mắt.



“Tại sao người của tông môn còn chưa tới?”. Rốt cục có người nhịn không được hỏi ra tiếng, tiếp theo rất nhiều người bắt đầu sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt không ngừng đánh giá quanh thân, hy vọng có thể tìm kiếm đến một đường sinh cơ đào vong (tìm được đường sống). Cho dù những người này đủ để chém giết một ít yêu thú dưới luyện khí tầng ba, nhưng thời điểm đối mặt yêu thú đẳng cấp cao ngoài tầng năm, hoàn toàn là lúa mì bị thu hoạch, ra sức phản kháng chỉ là phí công.



Khớp hàm nam hài run lên, cả người run rẩy giống như con rận, bởi vì động tác biên độ quá lớn, làm cho Lê Chanh rốt cục chú ý tới nó.



“Là lạnh sao?”. Lê Chanh chú ý tới nước mắt nơi khóe mắt của nó, dù sao cũng là cái đứa nhỏ.



“Không lạnh, ta muốn tự tay giết bọn nó”. Nam hài ngẩng đầu, lúc này Lê Chanh mới phát hiện, trong ánh mắt của đối phương tràn ngập hận ý hung lệ, giống như nó đối mặt đều không phải là yêu thú không thể địch nổi, mà là kẻ thù muốn đồng quy vu tận (chết chùm í), thanh âm non nớt sắc nhọn mà gấp gáp, “Nó đáng chết, nó đáng chết! Tất cả yêu thú đều không nên tồn tại!!”.



Lưu Kì quan sát tình huống của bên này, ánh mắt luôn luôn âm hàn nhìn tới nam hài thì thoáng mềm mại, “Hắn Chu Nghiêu là hài tử lớn nhất của bên này, trước kia thôn từng bị yêu thú đồ săn, đa nương (cha mẹ)của hắn cũng là tại thời điểm đó mất đi”. Y khẽ xùy một tiếng, “Người vô phụ vô mẫu (không cha không mẹ) giống chúng ta, nghĩ muốn có được thứ gì đều phải liều mạng, cũng sẽ không giống như ngươi, chỉ cần động động tay liền có người dâng lễ phẩm(quà)miệng cười lấy lòng”.



Đang nói, dư quang của Lưu Kì liền thấy Lê Chanh biến sắc.



“Bọn nó tới rồi”. Đua tay đẩy hài đồng (cậu bé) hướng phía sau, Lưu Kì nhắm mắt lại, tu vi đỉnh luyện khí tầng hai khiến cho cảm ứng của y càng mãnh liệt hơn so với những người khác một chút, chỉ cảm thấy cánh mũi tự dưng ngửi được một cỗ hương vị của trên da lông động vật có chứa, bên tai thậm chí nghe được trong bụi cỏ có thứ gì đó xào xạc cấp tốc đi qua.



Những người khác da đầu run lên, thiếu niên xụi lơ trên mặt đất nghỉ ngơi đều đứng thẳng thân mình, thẳng lưng khẩn trương nắm chặt vũ khí trên tay, “Mọi người cẩn thận!”.



“Yêu thú, yêu thú……”. Chu Nghiêu nhô đầu ra từ phía sau Lưu Kì, trong ánh mắt đen kịt lóe ra một mạt ánh sáng quỷ dị, nước mắt hắn tràn đầy hốc mắt, cười liếm liếm môi dưới, chỉ cần là yêu thú, đều là dơ bẩn, đều đáng chết……



Trong tay hắn cầm một thiết kiếm (kiếm sắt) cao cỡ một người, đó là trên đường nhặt được ở trong tay người chết, cố sức đi theo phía sau của Lưu Kì, dùng lưỡi kiếm đâm nát nội tạng của yêu thú trọng thương trên mặt đất, máu đen thùi chảy ra bên ngoài cơ thể, thấm vào cỏ xanh rậm rạp trên đất.



Yêu thú, giết sạch…….



Không biết yêu tộc tiến công có toàn diện xuất động yêu thú luyện khí kì hay không, một đám chuột và thỏ yêu cuồn cuộn liên tục tiến hành cuộc chiến tiêu hao, tiếp theo là loài chim bay trên trời, so sánh với nhân loại mới sinh ra còn cần bi bô tập nói, thiên phú của yêu tộc đích xác thiên phú dị bẩm.



Trong tay Lê Chanh không có vũ khí, chỉ có thể từ trên mặt đất tùy ý nhặt cái xẻng tiến hành đánh bay yêu thú, linh khí trong đan điền độ qua cánh tay và hai chân, bỗng thấy thân nhẹ như yến, khí lực lại tăng thêm mấy lần, yêu thú bình thường dưới luyện khí tầng bốn đều là trực tiếp chụp đánh bay hoặc đánh bẹp.


【giúp hắn tắm rửa xong lại ngủ tiếp】



Hắn hôn mê rồi, cũng là khả ái.



“Giết chết yêu thú……”. Chu Nghiêu nâng thẳng trường kiếm đối diện thân ảnh của Trầm Du, nheo mắt lại, lại ẩn chứa một tia nghi hoặc……



Trầm Du xử lý vết máu dưới thân của tức phụ nghi thất nghi gia, đau lòng bóp nát mấy viên đan dược bôi ở làn da bị cắt thương của hắn, thậm chí còn có vết cắt trên đùi —— lưng eo thiếu niên hẹp, hai chân vừa gầy lại hữu lực.



* nghi thất nghi gia: nên vợ nên chồng = đại ý em nó là vợ hợp pháo của Trầm ca



Trầm Du tận lực ngăn ngừa chính mình tâm viên ý mã, bế một chút liền mất khống chế……Lại ôm một chút, giống như không thoả mãn lắm, quên đi vẫn là ôm ngủ đi, Trầm Du suy nghĩ nửa ngày, phi thường bình tĩnh thuyết phục chính mình.



* tâm viên ý mã: sớm nắng chiều mưa, thất thường



Có đan dược tương trợ, hiện tượng thoát lực cũng không duy trì bao lâu, lúc nửa đêm, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo cho rằng chính mình có thể thân bị trọng thương, cần ngay trị liệu của giá trị tín ngưỡng, vì thế Lê Chanh quấn mền mơ hồ phát động chiếc nhẫn, tiến hành rồi một lần xuyên qua trong lúc ngủ mơ.



Vĩnh An, ngõ nhỏ ẩm ướt, nhà họ Lê.



Trên giường đơn ấm áp, mèo xám lông ngắn động tác cực nhanh nhảy lên cửa sổ, đồng tử dựng thẳng màu xanh âm u nhìn thấy trên giường đột nhiên xuất hiện hai bóng người giống như ma quỷ, sợ tới mức dưới chân trượt một cái thiếu chút nữa ngã xuống ban công.



Mèo lông ngắn tò mò nhô đầu hướng bên giường, tầm mắt xanh u trong suốt giống thủy tinh dừng ở trên mặt “Meo meo ——”



Ước chừng ý thức được chính mình trở về nhà, Lê Chanh một đạp đá văng mền, trở người, cư nhiên đè tới cái gì vậy……..Cậu nhíu mày, vẫn cảm giác sẽ có chuyện không tốt gì đó xảy ra, có lẽ là suy nghĩ nhiều rồi.



Cậu ý thức tỉnh táo chớp mắt một cái, nghĩ nghĩ vấn đề này, mỏi mệt ngủ say mất.



Trong bóng tối một đôi tay rắn chắc ôm cậu vào vòng tay, ánh mắt đen như mực của nam nhân nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ, cảm giác tới phản ứng khác thường khi tiếp xúc thân dưới của tiểu âm chúc, nhất thời có chút ngủ không được.



Đây là địa phương nào?