Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 39 : Bóng lưng thẳng tắp

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Thân là một cậu con trai từ nhỏ liền cực kỳ khỏe mạnh, số lần tới bệnh viện của Lê Chanh có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc này cậu tựa như một con sư tử nhỏ mới vừa bị bắn, đón thang máy đi lên tầng ba, đứng thẳng ở cửa phòng siêu B.



Dì Bảo Khiết đi qua đi lại hai lần, nghi hoặc nghi hoặc dừng chân, “Chàng trai làm gì vậy? Bác sĩ Tôn ở trong mà, sao không vào đi?”.



“Cám ơn dì”. Lê Chanh thanh âm như đi trên mây, tay chân cũng có chút như nhũn ra, nhưng hiện tại cậu không thể lùi bước, tất cả đều sẽ ổn thôi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng bất ngờ…….Cậu vẫn là khỏe mạnh, “……Cháu chuẩn bị trước chút ạ”.



Cậu thở sâu ra một hơi, kiểm soát tâm tình chậm rãi đẩy cửa ra.



Xếp hàng phía trước chính là một bà bầu, bây giờ cô đã vào phòng vách ngăn rồi, đang nhìn bé con ba tháng tuổi, tựa hồ chuẩn ba ba và chuẩn ma ma đều cực kỳ cao hứng, trong phòng phát ra một trận tiếng cười sung sướng, cái cửa soạt một tiếng mở ra.



Vợ chồng trẻ tuổi nói hai câu liền rời đi, bác sĩ Tôn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, ánh mắt quan sát trên mặt Lê Chanh một lúc lâu, tựa hồ đang phán đoán mức khỏe mạnh của người tới, hiển nhiên gã chưa có kết luận đối phương có bệnh gì, gã nhún nhún vai, “Cậu nhìn qua rất khỏe mạnh —— như vậy muốn kiểm tra cái gì?”.



Lê Chanh đưa tờ khai qua.



“Gan, thận, túi mật, tụy, lá lách, nhiều thế”. Bác sĩ Tôn than thở gãi gãi đầu, ngẫm lại kỳ thật rất dễ hiểu, suốt ngày cứ ở lì trong phòng xem bản phim chụp nội tạng của làm cho người ta chỉ sợ cũng sẽ không có hứng thú quá lớn gì, nhưng mà dù sao cũng là chức vụ công việc của mình, cho dù bác sĩ Tôn cực kỳ mỏi mệt, cũng nhất định phải nghiêm túc làm, “Đi theo tôi”.



Lê Chanh đi theo đối phương vào phòng vách ngăn, lần trước là bà bầu, lần này chính là cậu. Khẩn trương nằm lên trên giường vừa thay màng nhựa mới, Lê Chanh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn tay của bác sĩ làm động tác kiểm trắc tiêu chuẩn trên bụng mình.



Trong lúc kiểm tra, Lê Chanh rối rắm bất an giống như một người phụ nữ chờ sinh, dụng cụ lạnh lẽo lướt qua ở bụng, thời gian từng giây trôi qua chậm như rùa, quá trình này giống như cực kỳ dài dằng dặc……



Bóng đèn trong phòng ngăn cách hơi u ám, hai mắt Lê Chanh trợn trừng nhìn trần nhà, cảm nhận được xúc giác lạnh lẽo rời xa chính mình, cậu hồi lâu chậm rãi nhắm lại hai mắt, chờ đợi kết luận cuối cùng.



Cửa của phòng vách ngăn bị người lần thứ hai từ bên trong đẩy ra.



“Gan, thận, lá lách, thận của cậu cực kỳ khỏe mạnh, mười bảy mười tám tuổi đúng là độ tuổi khỏe mạnh nhất đầy sức sống nhất, đừng vẫn hoài nghi trên người chính mình mọc ra cái gì đó, uống thêm vài viên vitamin C, sống vui vẻ”. Thanh âm của bác sĩ Tôn truyền ra, đẩy ra cửa của phòng vách ngăn, thiếu niên tóc ngắn cầm phim X-quang chụp gan (…….) đi ra, trên mặt mang theo nụ cười nhạt thả lỏng.



“Dạ, dạ”.
………



—— Rất tăng khí thế cho đại Trung Hoa chúng ta!



—— Hy vọng người hát bài này có thể bị tìm ra, chúng ta cần âm nhạc chữa trị như vầy, cho dù không có bài mới, bài cũ cũng phải thu âm hoàn mỹ lần nữa mới đúng!



—— Giống lầu trên. Nhưng mà tôi nghĩ thầm, nếu thật sự có loại âm thanh này, người hát sẽ không bị lôi đi nghiên cứu chứ?



………



Trượt trên màn hình dừng lại tại phần cuối của trang thứ nhất, ánh mắt Lê Chanh xem qua một lần chữ Hán này, nghiên cứu……..Cũng không phải là không có khả năng.



Nếu như thật sự có người tới đặc biệt truy xét, chính mình buôn bán trân châu tới trăm vạn và giao dịch da cáo trên Taobao, trước mặt cơ quan nào đó là hoàn toàn không giấu diếm được, tới lúc đó bí mật giữ tại trong lòng cũng liền tự sụp đổ.



Cậu không thể bởi vì sơ suất nhất thời của chính mình, làm cho người nhà bại lộ trước mắt người có ý đồ.



Nghĩ tới đây, Lê Chanh cười khẽ một chút không hề để ý đối với bài hát nổi tiếng, tắt trang web trên màn hình, cậu nhét di động vào trong túi quần, chỉnh chỉnh vạt áo một chút, chỉ cảm thấy một giọt mưa rơi xuống chóp mũi cậu.



Yên lặng đội nón áo lên trên đầu, hai tay Lê Chan đút túi quần, vội vàng đi vào trong mưa.



Mưa càng rơi xuống càng lớn, thân ảnh dưới màn mưa lại giống cây tùng trên núi đá cao chót vót, thon dài mà thẳng tắp.



*Bản giao hưởng Định Mệnh:



Bản Giao hưởng Số 5 cung Đô thứ Op. 67 “Định mệnh” được Beethoven sáng tác vào giai đoạn 1804-1808. Đây là một trong những bản giao hưởng âm nhạc cổ điển nổi tiếng nhất và phổ biến nhất, và thường được trình diễn tại các buổi hòa tấu.(1) Bản giao hưởng gồm bốn chương (movement): chương mở đầu sonata, andante, chương scherzo tiết tấu nhanh dẫn đến chương cuối attacca. Nó được trình diễn lần đầu tiên tại nhà hát opera Theater an der Wien ở Viên năm 1808, ngay sau đấy bản giao hưởng đã trở lên nổi tiếng. E.T.A. Hoffmann miêu tả nó là “một trong những tác phẩm lớn của thời đại”.