Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 4 : Tốc độ vơ vét tiền tài giống như cướp ngân hàng…

Ngày đăng: 00:11 22/04/20


Hai mẹ con mắt đối mắt, Lê Chanh cảm thấy chính mình có thể là bởi vì cả tối này trải qua rất phong phú………Khiến cho khí huyết không đủ, vì thế vô cùng trấn định dời mắt đi.



“Rất khoa trương, con chưa bao giờ mua vé số, con trai à”. Lê Quế Hoa thở dài, bất đắc dĩ giơ tay xoa bóp khuôn mặt của con mình, tỏ vẻ thiếu niên không cần lại an ủi bà, bà còn không có yếu ớt như trong tưởng tượng của đối phương, hai tay bà khoát lên trên vai con trai, dùng vài phần sức mới buông ra, xoay người đi vào  trong sân, “Dù sao cũng không thể dùng học phí của con, mẹ sẽ nghĩ cách khác”.



Lê Chanh ngoan ngoãn dạ một tiếng, bị lý giải quá cũng không phải chuyện tốt gì, cậu còn có thể nói cái gì?



“Bánh bao, rau xào ở ngăn dưới lồng hấp, bên dưới còn có cháo nóng, ăn xong ôn tập bài học thật tốt…….”. Đợi sau khi Lê Quế Hoa nói liên miên lải nhải xong, Lê Chanh đã ăn xong bữa tối rồi, đang cầm một ly trà trở lại phòng của chính mình.



Cửa nhỏ màu nâu kẽo kẹt một tiếng khép kín, trong phòng nhỏ hẹp có vẻ vô cùng im lặng.



Tiện tay quăng ba lô lên bàn học, Lê Chanh kéo khóa kéo xuống, lấy ra 216 viên trân châu lóng lánh rực rỡ nhét vào trong hộp giày sạch sẽ, dưới  ánh đèn nhóm viên cầu nhỏ tròn vo trắng như tuyết đáng yêu, trên lớp ngoài phát ra ánh sáng nhu hòa, trước kia cậu cũng từng ở trong tủ kiếng trong tiệm châu báu gặp qua không ít trân châu, nhưng độ sáng bóng tốt dã man giống như vầy, có thể nói đẳng cấp phẩm chất có một không hai.



Cho dù không xem kích cỡ cũng nhất định đặc biệt có giá.



Lê Chanh đậy kỹ nắp hộp, thứ này vừa nhiều lại lớn không có cách cất trong người, chỉ có thể giống như bây giờ đặt ở chỗ không bắt mắt, từ trong ba lô lấy ra bài tập vật lý làm hai giờ, Lê Chanh ngáp một cái đứng dậy, quyết định nhanh chóng trở về ôm ấp của giường lớn.



Cậu nhìn hộp giày im lặng lần cuối, chỗ chân tường trắng nhờ làm nổi bật cái bóng hình bình hành, giơ tay tắt đèn, cởi quần áo, nằm hình chữ đại (nằm như vầy nà: 大) tiến vào giấc ngủ.



Hy vọng ngày mai thức dậy, đây không phải là nằm mơ…….



Ngày hôm sau phản ứng đầu tiên của Lê Chanh sờ soạng chiếc nhẫn trên tay, phản ứng thứ hai mở ra hộp giày nhìn, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận giặt sạch áo trắng ngực nhiễm máu, ôm hộp giày đi ra ngoài gọi tới trường xin nghỉ học, mới quay đầu đi phố Đông.



Mới sáng sớm không có buôn bán gì, cửa tiệm châu báu Đồng Tâm, Tề Vĩ Dân cầm thuốc lá ngồi chồm hổm bên cạnh đường cái cuồng phun sương trắng, bảy nhân viên trong tiệm ở trong ở ngoài vẩy nước quét nhà, Tề Vũ Dân rút điếu thuốc trong miệng ra, thấy rõ bóng người đối diện, cười một tiếng, “Thằng nhóc cậu sớm như vậy liền tới rồi? Không phải còn phải đi học hay sao?”.
Đương lúc Lê Chanh âm thầm đoán ông chủ Từ là bụng bự eo tròn vo hay là đầu hói, cửa xe chậm rãi mở ra, sau đó là một bàn tay thật trắng nõn, sau đó là chân dài kiêm quần tây màu đen, tiếp theo lại có hình thể tao nhã giống như báo Cheetah*, sườn mặt điển trai, ngũ quan thâm thúy, tóc ngắn mềm mại……..



Lê Chanh: “……..”. Tuy rằng nhìn qua thật đúng là quý ông thành công lắm tiền, nhưng câu “ông chủ Từ” trong miệng ông Tề nếu đổi thành “Từ tiên sinh” sẽ rất lý giải, ít nhất nghe lên tuổi trẻ một chút, cùng diện mạo nguyên chủ khá tiếp cận.



“Ông chủ Từ, cậu ấy chính là chủ bán trân châu trai sông”. Tề Vĩ Dân dẫn ông chủ Từ vào cửa, sau khi dừng xem trân châu trong hộp giày, quả nhiên thấy mày của ông chủ Từ giãn ra.



“Xin chào, Từ Hoằng nghĩa”. Thanh âm của Từ Hoằng Nghĩa thạt ra cùng diện mạo lạnh lùng giống nhau, Lê Chanh nghe cũng không có gì không thoải mái, dù sao đích thật là người xa lạ, người ta không cần thiết nhiệt tình đối với cậu, Lê Chanh cười lên, giơ tay bắt tay anh ta, “Lê Chanh”.



Sau đó trước mắt hé ra thẻ tín dụng



Lê Chanh sửng sốt nửa ngày, không có giơ tay cầm lấy, chủ yếu thân là người nghèo  lâu rồi nên không rõ đây là ý gì, chẳng lẽ hiện tại đại gia mua đồ đều lưu hành trực tiếp đưa thẻ tín dụng hay sao?



“Mật mã sáu số một, trân châu của cậu rất tốt, tôi mua hết”. Từ Hoằng Nghĩa nhét thẻ tín dụng vào trong tay Lê Chanh, quay đầu nhìn nhìn trân châu, nhíu mày nhíu mày, tuy rằng động tâm nhưng tựa hồ lại bởi vì cái gì đó mà có chút rối rắm, chần chờ một lát, Từ Hoằng Nghĩa mới cầm lấy hộp giày “Xtep cảm giác đi như bay”.



*Xtep: 1 thương hiệu chuyên sản xuất đồ thể thao của Trung Quốc



Bươc chân rời đi của ông chủ lớn vội vàng.



Lê Chanh cúi đầu vừa nhìn, còn chưa bàn giá trân châu nữa, liền đưa thẻ rồi……. Cùng ông Tề mắt đối mắt, Lê Chanh xoay người cầm máy quét thẻ nhét thẻ vào, nhìn thấy trên màn hình hiện lên số tiền, thiếu chút nữa trượt tay đụng đổ máy quét thẻ luôn: 1.000.000!!!



Loại tốc độ vơ vét tiền tài này giống như cướp ngân hàng căn bản dừng không được mà!