Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 43 : Độc chiếm

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Đệ tử chân truyền đệ nhất đệ nhị lên sân khấu, làm cho mấy vị phong chủ cũng đều dời tầm nhìn lại đây, phong chủ của Nhược Thủy phong môi đỏ mọng khẽ nhếch, biểu tình độc nhất vô nhị giống tán thưởng Trầm Du lúc trước, trên mặt lại thêm mấy phần  thần sắc hài lòng cùng kiêu ngạo.



“Hảo tiểu tử”. Nàng thản nhiên nói, “Cho dù cuối cùng không thắng được, mỗi một người đều là tu vi chỉ kém so với tiền nhậm tông chủ một đường cảnh giới thoát phàm, cho dù Nhược Thủy phong chủ chính là thân phận nữ tử yếu nhược so với giới tu sĩ, tu vi của nàng như cũ đạt tới thoát phàm cảnh tầng ba, ở bên trong ngũ phong cũng được coi là người có tiếng nói, mà Minh Viễn ở trong trường đấu chính là đệ tử của Nhược Thủy phong, cũng là chân truyền đệ tử duy nhất của nàng.



Người của chính mình, đương nhiên ngàn tốt vạn tốt.



“Thật rất dũng khí”. Tông chủ Xích Hỏa phong ngồi song song gật gật đầu, hai mắt y gần màu quýt, giống như màu đỏ đậm giao hòa cùng đen kịt, che dấu ở ánh mắt rủ xuống, giống như ngọn lửa toát ra trong yên tĩnh, “Nhưng mà Trầm Du đã là đỉnh luyện ý cảnh tầng năm rồi, mà Minh Viễn vừa mới sơ kì luyện ý cảnh tầng năm, trận này Nhược Thủy phong các ngươi thua chắc rồi”.



Trong xoang mũi Như Thủy phong chủ hừ lạnh một tiếng, nghe được người khác không xem trọng lắm đối đệ tử của chính mình, thần sắc nàng tuy có chút không vui, nhưng không mở miệng phản bác.



Dù sao, Trầm Du chính là…..Xuất thân từ cái gia tộc kia.



Theo một đạo khẩu lệnh dè dặt của nội môn chấp sự, nàng quay sang, nhìn về phía dưới đài, màu mắt dần dần thâm thúy lên, hai tay chống tay vịn của cái ghế, nghiêm túc nhìn chăm chú vào hai người trong quang tráo.



Quang tráo màu vàng nhạt chảy xuôi linh khí vô sắc (không màu), giống như một bánh trứng gà hấp ở giữa không trung sôi trào hơi nước, Lê Chanh tò mò mắt nhìn lồng trứng gà kia, dế nhũi thời hiện đại ngẫu nhiên nhìn thấy loại sự vật mới mẻ cực đủ huyền huyễn* đặc sắc này, chỉ hận không thể vươn tay đi kiểm tra, cậu nhìn lên nửa ngày, quay đầu hỏi: “Đây là trận pháp?”.



*huyền huyễn là truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo … được đặt trong bối cảnh siêu tưởng (tiên giới, ma giới……)



Hai người trên lôi đài rõ ràng không bày ra tư thế gì, chính là đều tự chiếm cứ một phương, lại vô cớ làm cho cả trong không khí toàn trường đều tràn ngập tiêu điều, Tống Mục đang khẩn trương đầu đầy mồ hôi, thình lình bị Lê Chanh vỗ một cái.



Lúc người ta đang tập trung tinh lực sợ cái gì thì gặp phải cái đó, một cái tát hạ xuống thình lình xảy ra của đối phương, trái tim Tống Mục kịch liệt chấn động một chút, y bụm tim sắc mặt lập tức xám trắng gỡ tay Lê Chanh ra”……. Phải”.



“Ngươi có thể phá trận không?”.



“Làm sao có thể, Trầm sư thúc đều không phá được”. Tống  Mục lộ ra một cái ánh mắt tỏ ý vớ vẩn, y vẫn đang bụm tim, biểu tình trên mặt là một bộ bộ dáng tràn đầy nghiên cứu, “Ngươi đừng thấy quang tráo của trận pháp phòng hộ này chỉ có một tầng hơi mỏng, thực tế nó có thể ngăn cản một quyền của đại năng thoát phàm kì, bình thường chỉ có giống như Trầm sư thúc cùng Minh Viễn sư thúc, tồn tại ở  tỷ thí của đệ tử chân truyền tu vi cao thâm, mới có thể mở ra loại trận pháp phòng hộ cấp tối cao này, không phải vì bảo hộ người ở bên trong, mà là sợ so đấu bên trong tổn thương tới những người quan sát chúng ta”.



“…….”. Nghe lên giống sư tử lớn nhảy vòng của đoàn xiếc thú, cũng phải vây lan can phòng ngừa nó đột nhiên bạo động nhảy ra, tuy rằng trên bản chất không giống nhau lắm —— tựa hồ dùng nắm đấm đánh nhau sẽ càng thích hợp hơn.



“Tương lai ngươi cũng sẽ lên lôi đài, vẫn sẽ có một lần như vậy”. Tống Mục vén vén ống tay áo, ôm cánh tay, “Cho dù ngươi không đi khiêu chiến, cũng luôn luôn có người phát khiêu chiến với ngươi, bất phá bất lập* thế giới này nghĩ tới vũ lực chí thượng.



*bất phá bất lập: không đập bỏ cái cũ thì không thể xây cái mới



Giống như đang nghênh hợp những lời này của Tống Mục, khí thế hai người trên lôi đài rốt cục lần lượt dâng lên, rất nhanh Minh Viễn tăng sự lăng lệ tới đẳng cấp sơ kì luyện ý tầng năm của chính mính, đạo bào người trẻ tuổi bay lên, ánh mắt dưới quang tráo trong suốt tựa như phủ một tầng kim quang, ngón tay khớp xương rõ rệt vươn khỏi ống tay áo, ngón trỏ thon dài hơi hơi nâng lên, đầu ngón tay sáng lên một đạo thủy quang màu lam.



Cùng một bàn tay, ngón cái của hắn cong lại, ba ngón còn lại chạm đến mép y phục, trong ống tay áo chậm rãi hiện ra bàn bát quái hai màu đen trắng, đúng lúc khấu hợp tại phương hướng  khác nhau giữa năm ngón tay.



Thủy quang màu lam vừa ra, ngoại trừ người trước đây biết thông tin của Minh Viễn, ngoại môn đệ tử khác đều là một trận ồ lên, nữ tính ở Đại Châu giới ít, cho nên từ thời điểm thái cổ thành lập, nếu thân là nam tử, thuộc tính thân thể ở bên trong ngũ hành là thuộc tính thủy hoặc thuộc tính mộc, tức là âm chúc, đồng dạng có thể như nữ nhân bình thường sinh dục tử tự (sinh con). Đáng tiếc chính nguyên nhân dạng thể chất này làm cho âm chúc không thể phát huy ra chiến lực lớn nhất, bản thân không đột phá được, làm cho tu vi  của rất nhiều người bình bình khó có thể tiến thêm.



Thủy quang minh trong tay của Minh Viễn chứng tỏ rõ ràng thể chất của bản thân hắn, chính là thuộc tính thủy, một cái âm chúc có thể hàng năm chiếm cứ vị trí chân truyền đệ tử đệ nhị tông môn, đây đã không phải có thể dùng dũng mãnh tới hình dung.



Người cá biệt này……..



Thật ra người cá biệt này không phải người a?



“Thực lực hắn lại tăng cường rồi”. Trong một loạt đệ tử chân truyền, chân truyền đệ tam Ngô Miễn đang ngồi trên ghế mây, tay trái nắm lại chống bên trái sườn huyệt Thái Dương, chân phải khoát lên trên tay vịn, lắc lư cái chân, ánh mắt khi lướt ngang qua Minh Viễn, con mắt đen kịt rõ ràng biến hóa thành màu quýt giồng như sư phó phong chủ của y, giống như ngăn cách hết thảy trong hạt châu thủy tinh đen trong suốt, ngọn lửa cực nóng đang bốc cháy.



Xích Hỏa phong chủ quét mắt xuống phía dưới, ánh mắt dừng một chút trên tư thế hủy hình tượng của đệ tử nhà mình, mí mắt không khỏi giật giật hai cái, trong nháy mắt nhướn cao một bên lông mày, hận không thể một cái tát đập qua cái tên chết tiệt này, nhưng mà khi ánh mắt y  đang đang di chuyển trên mặt đệ tử, đột nhiên nhìn thấy độ cong mới vừa giương lên của khóe môi đối phương, giống như nhìn trúng cái gì, hơn nữa với ——



Tình thế bắt buộc.



Y nhìn lại theo ánh mắt long lanh sáng ngời của Ngô Miễn.



Thanh niên đạo bào trên lôi đài chứa một mạt ý cười nhàn tản, cánh tay hơi mở, trước người liền đã gom mấy mũi tên nước, dù sao Xích Hỏa phong chủ không phải thường nhân, rất dễ dàng nhìn thấy băng tinh bám vào đỉnh mũi tên giống như linh lực, ở trong quang tráo lóe hàn quang sắc bén.



Luận đệ tử chân truyền đệ tam tiêu diệt đệ tử chân truyền đệ nhị có xác suất bao nhiêu —— phán đoán căn cứ thực lực chênh lệch xa giữa hai người, suy đoán sẽ không lớn hơn không, cho nên làm không xong người ta liền trực tiếp cướp người luôn? Làm tốt lắm!



Mắt ngắm Nhược Thủy phong chủ môi đỏ mọng lạnh lùng bên cạnh, Xích Hỏa phong chủ yên lặng từ đáy lòng khen ngợi đồ đệ mình, không phản đối, rát tăng thể diện cho sư phụ.



Trên khán đài giống như đang diễn kịch câm, một loạt biểu tình vương giả làm cho sự chú ý của một số người hơi vạn vẹo quỷ dị, lúc này giữa sân Minh Viễn đã dẫn đầu ra tay, hơn mười đạo băng trường kiếm mang theo vằn nước lấy một loại tốc độ mắt thường khó thấy kịp xuyên thấu thân thể mặc luyện võ phục màu đen đối diện, nam nhân đối diện thoáng hạ cằm, ánh mắt đen kịt nhìn thẳng sư đệ, thân hình thong thả tiêu tan, bên phía góc Tây Bắc trong không gian lôi đài xuất hiện một đạo thân ảnh màu đen không tổn hao một cọng lông tóc nào.




Giơ tay sờ sờ bình phong mới xuất hiện, phát hiện tính chất cư nhiên cực kỳ cứng rắn, không phải cái loại màn mỏng chạm vào mềm mại, ngược lại chỉ sợ dùng dao chém  đều không đứt, sờ vào cực ỳ có cảm giác an toàn.



Nội tâm Lê Chanh lập tức liền thả lỏng hơn phân nửa.



Lê Chanh: “……. Cám ơn”. Nhưng mà tại sao đột nhiên có một loại cảm động được thấu hiểu……. Nhất định là chính mình trước đây bị đùa ác rồi, hiện tại thấy một mặt tri thư đạt lý* của dã thú, hoàn toàn là thụ sủng nhược kinh*.



*tri thư đạt lý: Có tri thức hiểu lễ nghĩa



*thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà lo sợ.



Chấm một trăm điểm.



Hy vọng tiếp tục duy trì.



Sắc trời tối đen, ánh sáng trong phòng không biết khi nào thì cũng yếu xuống, một chút cũng không ảnh hưởng giấc ngủ, Trầm sư thúc cao lớn thô kệch như vậy, không nghĩ tới tâm tư còn rất tinh tế, Lê Chanh nhắm mắt lại, trên người mặc một bộ đồ ngủ bé thỏ lấy ra từ túi trữ vật,  mơ màng muốn ngủ.



Mơ mơ màng màng còn nhớ tới chính mình ở tại nhà người khác, ngáp một cái, thiếu niên nỉ non nói: “Ngũ ngon”.



“Ân, ngũ ngon”. Thanh âm của nam nhân giống như cách một tầng hơi nước nên khá mơ hồ, lúc truyền tới còn mang theo tiếng vang ào ào, thiếu niên tóc ngắn nhịn không được quay đầu lại, cách bình phong kim loại nửa trong suốt, rất dễ dàng nhìn đến một thân hình mơ hồ.



Trong dục trì (bể tắm, hồ tắm) rộng lớn đối diện, nam nhân trong thủy trì (cái bể, cái hồ) đột nhiên đứng lên, bả vai dày rộng, thắt lưng hẹp dẻo dai, cái mông vểnh…… Bộ dáng ngửa đầu khi chà lau thân thể, thậm chí ngay cả hình dáng hầu kết nhô lên ở cổ đều có thể nhìn rõ ràng.



Lau lau lau.



Lê Chanh lắc lắc đầu, mộng trực tiếp tỉnh hơn phân nửa, cậu thả nhẹ hô hấp, cực lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình. Phân nửa lông thỏ mềm mại bên phải, thiếu niên tóc ngắn co rút khóe miệng, hóa đá thưởng thức bức tranh mĩ nam mông vểnh tắm này, cho tới khi bả vai đều cứng mới phản ứng lại ——



Chính mình hẳn là lập tức xoay người.



Mình điên rồi……



Đêm nay cảm xúc dâng trào hơi bị nhiều rồi.



Cậu trở mạnh người, vùi chính mình vào trong lông thỏ và mền mỏng, hô hấp ngột ngạt của chính mình phun ra, trong lòng tràn đầy đều là dấu chấm than, cho mày tò mò cho mày quay đầu lại nhìn cho mày tỉnh lại……. Ngủ không được rồi.



Một viên thượng phẩm linh thạch, hai viên thượng phẩm linh thạch, ba viên thượng phẩm linh thạch, bốn viên thượng phẩm linh thạch, năm tấm da cáo……. Nên đi thu gom da cáo, “Tiệm dược liệu của anh rể vẫn cần rót tiền…….. Còn có, vẫn cảm thấy  có chỗ nào đó không đúng…….”.



Thiếu niên miệng lầm bầm ôm cái gối, trạng thái giấc ngủ giống như con ngựa hoang đứt dây cương từ đếm linh thạch chạy tới một phương diện khác……..



Trong chân truyền đệ nhất điện im lặng lại yên bình, ánh trăng mềm mại chiếu vào trên mặt thiếu niên tóc ngắn ngủ say, một phía khác trong phòng, nam nhân cơ thể trần trụi một đôi chân dài bước đi, im lặng nằm ngã vào bên trái giường lớn.



Y nghiêng người qua, bàn tay chạm tới bình phong kim chúc nửa trong suốt, kim chúc im hơi lặng tiếng đều tan rã, như co lại bị hắc động cắn nuốt bặt vô âm tín, lộ ra một cái hố lớn có thể chứa một người nằm ngang.



Cánh tay mạnh mẽ xuyên qua cổ thiếu niên, giam thiếu niên vào trong lòng y.



Thiếu niên tóc ngắn giống con búp bê bị chi phối nhét vào lồng ngực rắn chắc.



Nam nhân ngẩng đầu, con mắt đen kịt còn sâu thẳm hơn so với bóng tối, tay phải y từ vai của thiếu niên  duỗi duỗi hướng về phía trước, vuốt lên tóc ngốc bị gió lạnh thổi dựng lên, mềm mại, đáng yêu.



Y nghĩ nghĩ, thay đổi cái học thuật mới lần trước, càng thích hợp hình dung.



—— manh.



Lê Chanh nhúc nhích cẳng chân đá mền mỏng hai cái, tay chân cùng sử dụng, tay phải tát một cái lên mặt Trầm Du.



*manh:  – 萌: bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga



萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng đc nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng đc nói đến. (by MeteoraX)