Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 18 :

Ngày đăng: 23:42 21/04/20


Buổi tối hôm đó, Vương Các Đông vẫn túc trực ở trụ sở công an huyện chờ tin, Lâm Kiệt hớt hải chạy vào bảo: "Anh cả, việc điều tra tình hình Giang Tiểu Binh ở trường cơ bản là xong rồi, bạn thân của nó đều không thấy gần đây nó có biểu hiện gì bất thường, cũng không để ý thấy có người nào bám theo. Ngoài ra, mấy thằng lưu manh xã hội đen có tiếp xúc với Giang Tiểu Binh cũng bắt về cả rồi, xét hỏi sơ bộ hết lượt, đều không tìm được manh mối nào có giá trị."



Vương Các Đông gật đầu nói: "Cứ nhốt mấy đứa lưu manh đó lại tiếp tục xét hỏi, kể cả là không có kết quả gì cũng đợi xong vụ này hẵng thả ra, tránh trường hợp bọn bắt cóc biết được lại cảnh giác."



"Việc thứ hai là điều tra dân cư ở đường An Lạc vẫn đang tiếp tục, tạm thời chưa có phát hiện gì. Việc thứ ba là điều tra hỏi han người dân ở khu vực gần đó cũng đang tiếp tục, tạm thời chưa phát hiện được manh mối nào. Việc thứ tư là điều tra xe ô tô, bên Sở Công an thành phố vẫn chưa gửi lại kết quả xử lý hình ảnh, nhưng bọn em chú ý thấy một chi tiết, có một người rất có khả năng là thành viên trong nhóm bắt cóc."



"Ồ?" Vương Các Đông hơi ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện đó à, cụ thể thế nào?"



Lâm Kiệt đáp: "Em đã gửi đoạn băng ghi hình vào hộp thư điện tử của anh, anh xem đi."



Vương Các Đông mở file chứa đoạn băng ghi hình, hình ảnh đầu tiên là một cảnh tĩnh, ở đầu đối diện với lối rẽ ra khỏi đường An Lạc, đèn đường lờ mờ, lúc đó không có người hay xe đi trên đường. Một lúc sau, có một người xuất hiện trong đoạn băng, bước đi với tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm, giữa chừng dừng lại chốc lát rồi nhanh chóng đi ra khỏi khu vực camera ghi hình. Đoạn băng kết thúc ở đó.



Vương Các Đông ngẩng đầu lên hỏi, vẻ không hiểu: "Cậu nói là người này à?"



"Vâng."



"Nhưng người này có điểm gì khác thường?"



Lâm Kiệt đáp: "Có thể là độ sáng của đoạn băng tối quá, em điều chỉnh một tí để anh xem lại."



Sau khi Lâm Kiệt điều chỉnh lại hiệu quả ánh sáng, lần này xem lại, hình ảnh rõ ràng hơn lần trước một chút, Vương Các Đông chăm chú nhìn màn hình, để ý kĩ thì có thể nhận ra, người đó mặc một chiếc áo khoác kiểu dài rất rộng, dáng người có vẻ hơi béo, đầu đội một chiếc mũ len, mặt bịt khẩu trang, khi đi đến chỗ giữa trong đoạn băng, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như nghển cổ nhòm vào chỗ camera giám sát, đồng thời đưa tay phải ra.



Vương Các Đông kinh ngạc chỉ vào đoạn băng: "Người này… người này đang giơ ngón tay giữa vào camera giám sát."
Nhưng nói đi nói lại, Vương Các Đông cũng phải công nhận rằng lần này đối thủ hành động rất nhanh gọn, từ đầu đến cuối không để lại bất cứ nhân chứng, vật chứng nào, còn ngang nhiên đi qua chỗ camera giám sát, giơ ngón tay giữa lên thách thức. Mà cảnh sát vẫn không làm gì được hắn.



Những vụ bắt cóc thông thường, cảnh sát đều có thể nhanh chóng tìm ra được vị trí của tội phạm bắt cóc và con tin, sau đó tiến hành bao vây, rồi cử chuyên gia đến đàm phán thương lượng, khi bị cảnh sát bao vây, đồng thời kết hợp cả biện pháp cứng rắn và liệu pháp mềm dẻo, hầu như tất cả tội phạm bắt cóc đều khủng hoảng tâm lý và đầu hàng.



Điểm mấu chốt của vụ án này là cảnh sát không biết nhóm tội phạm gồm những thành phần nào, càng không biết được vị trí ẩn náu của bọn chúng, tất cả những biện pháp thường dùng để xử lý các vụ án bắt cóc đều vô hiệu.



Nếu hết thời hạn ba ngày mà cảnh sát vẫn không biết được hành tung của bọn tội phạm, không lẽ cuối cùng chỉ còn cách hành động khi nộp tiền chuộc sao? Đây là điều mà Vương Các Đông không muốn nghĩ đến.



Anh phân tích kĩ lưỡng các tình tiết của vụ án, ngoài chuyện bọn tội phạm bắt cóc rất gian ngoan, không để lại manh mối gì, anh cảm thấy vụ án này có rất nhiều điểm nghi vấn, dường như không đơn giản chỉ là một vụ bắt cóc.



Thứ nhất, đối tượng được chọn để bắt cóc là Giang Tiểu Binh. Mục tiêu của các vụ bắt cóc thường là nữ sinh, trong vụ bắt cóc này, Giang Tiểu Binh là nam sinh, mà lại là một học trò hư, mặc dù nhỏ tuổi, nhưng khá to cao, giỏi đánh nhau, trên đường tan học về nhà cũng thường hay đi cùng một đám bạn, bọn bắt cóc sẽ thấy rất khó ra tay với những mục tiêu như vậy. Mặc dù huyện Kim là huyện thành ở khu vực giữa tỉnh Triết Giang, nhưng vẫn có rất nhiều nhà giàu, trong số những nhà giàu này, không ít nhà có con đang học cấp hai, phải tham gia giờ tự học buổi tối, sau khi tan học cũng tự đi về nhà một mình. Chọn con cái những nhà này để ra tay có phải là dễ hơn không?



Thứ hai, rõ ràng lần này bọn tội phạm bắt cóc đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Chúng đã mua trước rất nhiều sim rác ở những địa điểm khác nhau, mỗi lần gọi điện thoại lại vứt đi một sim. Hơn nữa, đối phương vô cùng kiên trì, xác suất Giang Tiểu Binh đi về nhà một mình rất thấp, cũng không đi theo một tuyến đường cố định, theo như bạn bè của Giang Tiểu Binh cho biết, gần đây Giang Tiểu Binh luôn đi cùng bạn, duy nhất có hôm đó là đi một mình, bọn bắt cóc liền chớp ngay lấy cơ hội để ra tay, hiển nhiên là chúng đã tiến hành theo dõi rất nhiều ngày.



Thứ ba, nếu hiện giờ Giang Tiểu Binh đúng là đã bị hại, thì tại sao hung thủ không quyết định nhanh chóng tiến hành trao đổi, mà lại cho cảnh sát thời gian ba ngày để phá án, rốt cuộc là có nguyên nhân gì ở đây?



Nếu đến hết ngày mai mà vẫn chưa có tiến triển gì, thì ngày kia chỉ còn cách chuẩn bị tiền, tiến hành trao đổi với bọn tội phạm.



Vương Các Đông vô cùng tức giận, những lời khiêu khích của bọn tội phạm cứ lởn vởn trong đầu, anh vốn phải tìm ra được nhóm tội phạm trong ba ngày này, nếu cuối cùng vẫn không thể tìm ra được chúng, đành phải đáp ứng điều kiện của chúng để tiến hành trao đổi thì thật là mất mặt.



Nhưng anh lại nghĩ, nếu có phải tiến hành trao đổi thật, cũng không lo, đến lúc đó anh sẽ có cách bắt bọn tội phạm hiện hình!