Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 34 :

Ngày đăng: 23:42 21/04/20


Rèm cửa khép chặt, trong căn phòng sáng rực ánh đèn.



Trần Tiến mặc bộ đồ làm việc chuyên nghiệp, đeo khẩu trang, chụp đầu, găng

tay, mọi chỗ trên người đều được che kín, không hở một cen-ti-mét nào,

anh ta kiên trì đợi bên chiếc bàn, mắt nhìn ngọn đèn cồn đang từ từ làm

nóng một thứ dung dịch không màu trong suốt.



Hôm qua anh ta suýt nữa đã giết chết Lục Tình, nghĩ lại vẫn thấy lạnh xương sống.



Hôm nay anh ta đã tìm hiểu tình tình, Lục Vệ Quốc là một vị quan chức tốt

hiếm có, người dân ở khu vực xung quanh đều nhận xét rất tốt về ông. Mặc dù là tổ trưởng tổ dân phố, nhưng mọi người đều biết ông là một người

chính trực, không những không tham ô, mà khi người dân có việc đến gặp,

thái độ của ông đối với mọi người cũng rất tốt, gặp người có khó khăn,

thường nhiệt tình giúp đỡ.



Cam Giai Ninh khiến Lục Vệ Quốc chết trong vụ nổ, thật không nên chút nào! Trần Tiến thầm thở dài.



Cho đến bây giờ, cả gia đình Lục Vệ Quốc vẫn sống trong căn hộ chung cư mua từ những năm chín mươi. Nhà chung cư xây từ hơn mười năm trước đa số là chất lượng kém, bên ngoài tường đã đầy những vết nứt, vết ố. Vợ ông là

nhân viên thu ngân ở siêu thị. Chỉ cần Lục Vệ Quốc muốn là vợ ông có thể dễ dàng được vào làm nhân viên ở những cơ quan hành chính, nhưng ông đã không làm như vậy. Khi còn sống, hằng ngày Lục Vệ Quốc đi xe đạp đi

làm, trong nhà ông cũng không có ô tô. Con gái ông học rất giỏi, phẩm

chất đạo đức tốt, hàng xóm láng giềng đều hết lời khen ngợi.



Sau

khi Cam Giai Ninh khiến ba người bị chết, họ hàng nhà Lý Cương và Giang

Bình thường xuyên đến nhà họ Hà quấy nhiễu, nhưng nhà họ Lục thì không,

hai mẹ con họ chỉ nghĩ là mình xấu số, cũng thông cảm với nhà họ Hà,

chưa từng đến nhà họ Hà.



Một người tốt, tận tụy, chính trực như

vậy mà lại bất hạnh chết oan trong vụ biến cố này, Trần Tiến nghĩ đến

đó, trong lòng cũng rất thương cảm. Quan tốt vốn đã không nhiều, mà từ

đây lại mất thêm một người.


Trần Tiến cười: “Nếu tôi biết, nhất định sẽ rất hợp tác.”



Từ Tăng nói: “Nếu số điện thoại di động này chỉ có mình tôi biết, sau này

tôi cũng sẽ không gọi điện cho ông nữa, không cần sử dụng cái sim này

nữa đâu.”



Trần Tiến đồng ý ngay, giọng điệu rất thoải mái: “Tôi sẽ lấy ra vứt vào thùng rác ngay lập tức, nhất định.”



Từ Tăng ngắt máy.



Trần Tiến đứng yên tại chỗ, hít một hơi thở sâu.



Với địa vị và lập trường của Từ Tăng, anh ta không nên giúp mình, hơn nữa

anh ta cũng đã nói là tuyệt giao với mình, nhưng anh ta vẫn mạo hiểm gọi cho mình.



Có thể thấy, anh ta vẫn rất sợ, chắc là anh ta gọi

bằng điện thoại công cộng, hơn nữa trong lúc nói chuyện điện thoại cũng

không nói điều gì cụ thể, trong tiềm thức anh ta nhất định lo lắng nếu

mình bị bắt, sẽ khai ra anh ta là người biết nội tình, trong cuộc điện

thoại này, anh ta hoàn toàn đứng từ góc độ của người thứ ba, cho nên mới nói “nếu ông biết điều gì thì nên hợp tác với công việc điều tra của

cảnh sát”, như vậy sau này cho dù có điều tra ngược lại, Từ Tăng cùng

lắm cũng chỉ là quen biết với hung thủ, nhưng anh ta không phải là người biết nội tình.



Đúng là đã làm khó cho anh ta.



Chắc chắn

là Từ Tăng muốn mình thu xếp cho xong tất cả những việc này, về Mỹ luôn, như vậy, trong tình huống không có vật chứng, cảnh sát sẽ không thể nào biết được mình là hung thủ.



Có điều, hung thủ thật sự vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. “Hung thủ” là mình làm sao về Mỹ được?



Trần Tiến buông một tiếng thở dài, rồi lấy chiếc sim điện thoại di động ra ném vào trong bồn cầu xả đi.