Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 39 :

Ngày đăng: 23:42 21/04/20


Huyện Kim chỉ có một trung tâm thể hình đẳng cấp, Từ Tăng đang chơi bóng bàn

với bạn gái, chợt nhìn thấy một người béo tầm tuổi trung niên từ cửa

bước vào, ánh mắt anh vừa lướt qua người này liền lập tức bị hút trở

lại, không đỡ kịp cú bóng đơn giản bạn gái vừa đánh sang, để quả bóng

bay mất.



Bởi vì người béo đó không phải ai khác, chính là Trần Tiến.



Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, gương mặt vốn đang thoải mái vui vẻ của Từ Tăng thoáng vẻ u ám mà người khác khó có thể nhận ra.



Trần Tiến không nhìn thấy Từ Tăng, anh ta đi thẳng đến chỗ máy chạy bộ, chậm rãi vận động.



”Anh làm sao thế, bao nhiêu bóng đều không đỡ được, chán thật, có phải anh

trông thấy cô nàng chân dài nào không đấy, đầu óc để đi đâu thế?” Cô bạn gái cong môi phàn nàn.



Từ Tăng vội cười đáp: “Có đẹp đến mấy

cũng không thể sánh với em được. Chắc là ban ngày xem nhiều hồ sơ vụ án

quá, mỏi mắt, em sang bên phòng tập Yoga tập một lúc đi, anh ra chỗ máy

chạy bộ vận động một tí.”



Cô bạn gái quan sát xung quanh, thấy

không hề có cô nàng chân dài nào, liền yên tâm bảo vâng, rồi đi sang

phòng tập Yoga một mình.



Từ Tăng đứng yên tại chỗ, mím môi, hít

một hơi thở sâu, bước chân nặng nề, mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng

cũng vẫn đi về phía máy chạy bộ.



Anh bước đến chỗ cái máy chạy bộ bên cạnh Trần Tiến, Trần Tiến nhìn anh, mỉm cười, không nói gì, vẫn

chạy chầm chậm theo tần số của mình.


Trần Tiến vẫn im lặng không nói gì.



Từ Tăng nói: “Nghe nói hung thủ còn có một tên đồng bọn cùng phạm tội, hắn tìm được ai thế không biết? Theo logic thì hắn không hề có bạn bè ở

huyện Kim?”



Trần Tiến khẽ lắc đầu, mỉm cười bảo: “Không phải là

ông đã tuyệt giao với tôi rồi à? Ông không thấy là hôm nay ông nói hơi

nhiều, biết đâu sau này sẽ gây phiền toái cho ông.”



Từ Tăng ngớ

ra, ngón tay nắm chặt lấy tay cầm của máy chạy bộ, gằn giọng: “Đúng thế, hôm nay đúng là tôi nói quá nhiều! Tôi thật sự hối hận vì mình nhiều

lời thế!”



Trần Tiến nói: “Vẫn phải cảm ơn ông.”



”Rốt cuộc thì ông định khi nào về Mỹ?”



”Sau khi toàn bộ mọi việc kết thúc.”



”Như thế nào mới được coi là toàn bộ mọi việc kết thúc?”



Trần Tiến mỉm cười, không trả lời, một lát sau mới nói: “Ông nhất định phải

ghi nhớ, sau khi tôi về nước, ông chưa từng gặp tôi lần nào.” Nói xong,

lại im lặng, khóe miệng thoáng một nụ cười đáng ghét, nhất là lại kết

hợp với gương mặt béo phị xấu xí.



Từ Tăng hít một hơi thở sâu,

nói rất nhỏ: “Tôi thật không thể chịu nổi ông nữa, ông làm cho toàn bộ

cuộc sống của tôi đảo lộn, tôi sẽ đi tố giác ông ngay lập tức!” Dứt lời, anh liền bước ra khỏi máy chạy bộ, để tâm trạng thư giãn một chút, đi

về phía phòng luyện Yoga, không nhìn Trần Tiến thêm một lần nào nữa.



”Xin lỗi ông nhé.” Trần Tiến nói bằng một giọng rất khẽ mà chỉ một mình anh ta nghe thấy.



Từ Tăng đúng là đã nói quá nhiều, nếu cứ nói tiếp, sau này thật khó đảm

bảo sẽ không liên lụy đến anh ta, hừm, tôi buộc phải làm gì đó cho anh

ta.



Còn về tên đồng phạm đó, cảnh sát sẽ vĩnh viễn không bao giờ

đoán ra được người đó là ai. Cho dù họ có bắt được tôi, tôi cũng sẽ

không hé ra nửa lời về người bạn đó, tôi sẽ lấy cả tính mạng của mình để bảo vệ sự an toàn của người đó.