Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 4 :

Ngày đăng: 23:42 21/04/20


Đã vào giữa thu, mặt trời xuống núi sớm, mới gần 8 giờ mà trời đã tối đen như mực.



Hôm nay mẹ chồng khóc ngất đi mấy lần, giờ đã lên lầu đi ngủ.



Cam Giai Ninh cả ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng mà cũng không thấy đói,

cô cố gắng kìm nén nỗi đau, nấu cơm cho con trai, cho nó ăn, xong lại dỗ cho nó ngủ.



Sau khi con trai ngủ say, Cam Giai Ninh ngồi xuống

bên đầu giường, đưa tay vuốt ve mặt con, lòng thắt đau, cô không biết

mình còn được ngắm con trai mấy lần như thế này nữa.



Từ khi đưa ra quyết định khó khăn ấy, cô đã biết thời gian không còn nhiều nữa.



Cô ngồi một lúc lâu, mắt chợt thoáng một ánh sắc lạnh, cô đứng dậy, cầm

lấy chiếc ghế đẩu, đi đến trước tủ quần áo, đứng lên loay hoay một hồi

mới lôi được ra một chiếc hòm trên nóc tủ.



Cô khẽ đặt chiếc hòm lên bàn, từ từ mở ra, những dụng cụ thí nghiệm bên trong chiếc hòm dần lộ ra.



Từ sau khi lấy chồng, cô không còn làm công việc nghiên cứu hóa học nữa,

nhưng thuở xưa khi còn ngồi ghế nhà trường, cô từng một thời được các

bạn cùng lớp phong là “Nữ hoàng hóa học”, cô dành cho hóa học một tình

cảm vô cùng sâu nặng.



Cho dù đã thôi việc, toàn tâm toàn ý làm một người mẹ hiền vợ đảm, cô vẫn cất giữ những dụng cụ này làm kỉ niệm.



Cô từng nghĩ rằng tất cả những dụng cụ này sẽ là vật kỉ niệm được phong

kín, là ký ức về một thời thanh xuân đã qua, một thời miệt mài nghiên

cứu, tràn đầy đam mê, đến khi nào con trai học cấp hai, cấp ba, nếu lúc

đó cô vẫn còn nhớ được những kiến thức trước đây, thì có thể lấy ra để

kèm con trai làm bài tập môn hóa.



Không ngờ, bây giờ đã phải dùng đến những “người bạn cũ” này.



Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn lấy ra một chiếc ca tráng men miệng rộng không có

tay cầm, cảm nhận nhiệt độ của chiếc ca, nhớ lại những câu chuyện thời

đi học.



Bên trong chiếc ca còn có mấy chiếc cốc nhựa dùng cho

phòng thí nghiệm, kích cỡ to nhỏ khác nhau, cô cẩn thận nhấc từng chiếc
rồi, tôi còn mẹ chồng, còn con nhỏ, tôi còn biết làm thế nào?”



Từ Tăng khẽ gật đầu: “Ừ, cũng phải, trước tiên phải giữ gìn sức khỏe. Gia

đình bạn có yêu cầu gì? Tôi không quen biết nhiều trên huyện, nhưng có

thể nhờ người giúp, bạn muốn trên huyện giải quyết thế nào, tôi sẽ nghĩ

cách cố gắng giúp bạn.”



Cam Giai Ninh khẽ lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi hiểu ý tốt của ông. Bây giờ nhà tôi còn làm được gì ngoài

chuyện đòi thêm tí tiền, tôi nghĩ trên huyện chắc là sẽ đồng ý thôi.”



Từ Tăng mím môi, nhìn đồng hồ rồi nói: “Thế thôi, dù là bây giờ hay là sau này, có khó khăn gì bạn cứ tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp. Cũng muộn

rồi, bạn… hôm nay chắc bạn cũng mệt rồi, bạn đi nghỉ sớm đi.”



Cam Giai Ninh gật đầu yếu ớt: “Tôi không tiễn nhé.”



“Ừ.” Dứt lời, Từ Tăng quay người đi ra khỏi nhà họ Hà.



Ngồi lên xe rồi anh bỗng có cảm thấy có gì đó kỳ quặc, trong ấn tượng của

anh, Cam Giai Ninh luôn là một cô gái bé nhỏ yếu đuối, sao giờ đây lại

trở nên mạnh mẽ như vậy?



Mà cũng đúng, trụ cột gia đình đã mất,

bố chồng cô nghe nói đã mất từ khi Hà Kiến Sinh còn nhỏ, mẹ chồng gần

sáu mươi tuổi, không chịu nổi nỗi đau mất con trai, con trai cô còn nhỏ, bây giờ cả nhà chỉ còn trông vào một mình cô. Nếu cô không mạnh mẽ, cả

nhà biết dựa vào ai?



Cô nói muốn đòi huyện bồi thường nhiều tiền, có điều điều kiện kinh tế nhà cô rất khá. Mặc dù chồng mất rồi, nhưng

trước đây gia đình làm phụ tùng ô tô, có một xưởng sản xuất nhỏ, cũng để được khá nhiều tiền, có nhà có xe, còn mua được mấy chỗ bất động sản ở

trên huyện và trong thành phố. Giờ chồng vừa mất, tại sao lại nghĩ ngay

đến chuyện tiền bồi thường?



Rồi anh lại nghĩ, Cam Giai Ninh có

suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường, cô chỉ là một phụ nữ, lấy đâu ra

sức mà xoay chuyển thế cục, lại còn phải chăm sóc con nhỏ, cuộc sống sau này đúng là cũng chỉ trông mong vào chuyện có thêm chút tiền.



Ừ, miễn là cô vượt qua được giai đoạn khó khăn này, đợi một thời gian nữa, anh sẽ nghĩ cách vun vào, mong là người bạn cũ của anh và Cam Giai Ninh cuối cùng sẽ thành đôi.



Nghĩ vậy, anh như trút được gánh nặng trong lòng, lái xe rời khỏi nhà Cam Giai Ninh.