Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 52 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Kết quả Khúc Quân trượt tay, suýt chút nữa ngã nhào, nếu cái cằm đập xuống đất thì coi như nốc ao khỏi nhiệm vụ lần này!



Nhưng eo của cậu bị giữ lại rồi nâng lên, Khúc Quân phát hiện mình đang ngồi trên bờ vai của ai đó.



Cậu nghiêng đầu thì thấy Thịnh Dĩnh Hi và những người khác đều trố mắt kinh ngạc nhìn cậu.



Một đội viên đứng trên bờ bỗng nhiên bật cười “Ha ha ha! Lộ Kiêu à, vị bạn trai Lăng Mặc nhà cậu đúng là trâu nha!”



“Hở…” Khúc Quân vừa cúi đầu, chợt giật mình nhận ra bờ vai đó là thuộc về Lăng Mặc.



Đối phương nghiêng người, đặt cậu ngồi lên bờ, động tác vững vàng, không có chút run rẩy nào.



Mặc dù mọi người còn đang đùa cợt nhưng huấn luyện viên Thiệu rất nhanh quay về vấn đề chính, tiếp tục phân tích ưu khuyết điểm của mọi người, sau đó tầm mắt liếc qua Khúc Quân, Thịnh Dĩnh Hi, và cả Viên Dã “Ngày mai là 1500 mét, sẽ tiêu hao thể lực gấp đôi! Hy vọng những quý vị mê đấu địa chủ tạm thời nhịn vào tối nay, dưỡng sức thật tốt! Nếu ngày mai thi bơi 1500 mét không phát huy tốt, tôi sẽ tiễn quý vị về tây thiên!”



Khúc Quân nuốt nước miếng ừng ực, suýt chút nữa bị sặc.



Sau khi giải tán, Thịnh Dĩnh Hi mặt mày bí xị nói “Chẳng lẽ mê đấu địa chủ là sai à?”



“Không, cái sai lớn nhất của các cậu là chơi mà hổng có mời huấn luyện viên Thiệu.” Khúc Quân trêu ghẹo.



“Ha ha ha, nếu như mời huấn luyện viên Thiệu thì không còn là đấu địa chủ nữa, mà biến thành đấu địa ngục, bãi tha ma thẳng tiến!” Viên Dã bất chợt chen vào một câu, Thịnh Dĩnh Hi và Khúc Quân nghe thế thì bật cười.



Vì vậy đến giờ cơm, một bàn bốn người có thêm Viên Dã.



Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi, còn có cả Viên Dã ba người nói về thực lực của những đội tuyển khác trong cuộc tranh tài cấp thành phố lần này, lúc đang trò chuyện sôi nổi, Viên Dã bỗng nhiên nói “Hai cậu nói có bốn người bơi tiếp sức 100 mét, đừng nói bốn đứa tụi mình nha?”



“Nếu như vậy thì quá tốt!” Thịnh Dĩnh Hi giơ quả đấm muốn cụng tay với Khúc Quân “Rất muốn tranh tài với cậu!”



Khúc Quân cũng vui vẻ nâng quả đấm lên cụng “Vậy thì chúng ta hẳn là xưng bá toàn quốc!”



Viên Dã cũng giơ quả đấm lên, mọi người có chút lúng túng nhìn Lăng Mặc.



Khúc Quân nhếch miệng, huých cùi trỏ vào tay Lăng Mặc “Phải biết hòa đồng với tập thể chứ!”



Lúc này Lăng Mặc mới từ tốn đặt đũa xuống, nâng quả đấm lên, vừa mới cụng vào, Thịnh Dĩnh Hi liền nhíu mày “Ui da! Đau quá!”



Viên Dã cúi đầu không nói gì.



Có lẽ là do hôm nay thi bơi 800 mét đã tiêu hao quá nhiều thể lực, Khúc Quân trở lại phòng ngủ, nhanh chóng nhảy tót lên giường.



Vừa mới đu cầu thang leo lên thì lưng quần bị kéo lại, người làm ra chuyện này thì ngoài Lăng Mặc, còn ai trồng khoai đất này nữa.



Khúc Quân nhăn mặt, quay đầu lại đáng thương hề hề nói “Lăng Mặc… Đừng quậy có được không? Tớ buồn ngủ chết đi được…”



“Vậy cậu ngủ đi.” Lăng Mặc thả tay ra.



Khúc Quân nằm sấp trên giường, quấn chăn ngủ ngay tắp lự.



Chỉ để lại mình Lăng Mặc đứng đó nhìn cậu.



Đến khi Khúc Quân tỉnh giấc, cũng lập tức nhớ ra trận cá cược giữa mình và Lăng Mặc.



Cmn!



Ngay cả bơi 800 mét cũng thua Lăng Mặc nữa!



Dù sao ngày mai là 1500 mét, nếu như Lăng Mặc có khích tướng cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bị mắc lừa nữa đâu!



Khúc Quân mở mắt ra đảo quanh phòng ngủ, sau khi xác nhận Lăng Mặc không có nằm trên giường, cậu lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống dưới, cũng không thấy Lăng Mặc ngồi trước bàn học.



Quá tốt! Anh ta không có ở trong phòng!



Lúc này mà ở lại, đợi đến khi người ta về thì chắc chắn sẽ bị ôm hôn sờ mó!



Đầu có thể chặt, máu có thể chảy, nhưng tôn nghiêm của đàn ông tuyệt đối không được ném đi! Có giỏi thì Lăng Mặc anh để tiểu gia đây sàm sỡ mà mặt không đổi sắc thử coi!



Khúc Quân dứt khoát xoay người leo xuống giường, đeo ba lô lên vai rồi ba chân bốn cảng vọt ra khỏi kí túc xá.



Vừa đi tới cửa, Khúc Quân vừa ngoái đầu lại nhìn, không thấy Lăng Mặc đuổi theo, tốt!



Coi như hai người đang nói chuyện yêu đương thì cũng phải có không gian riêng tư của mình chứ!



Nhưng chính xác thì hai người bọn cậu không hẳn là nói chuyện yêu đương, mà là Lăng Mặc đang ‘nhìn chằm chằm’ cậu như ‘hổ đói’.



Giờ trốn ra được rồi, nên đi đâu đây?



Khúc Quân suy nghĩ một chút, dứt khoát đi dạo xung quanh nhà thi đấu đi!



Trên đoạn đường chạy đua 400 mét, Khúc Quân đi dạo nhàn tản không mục đích.



Đi một lát thì đã tới 5 giờ chiều.



Khúc Quân rời khỏi đường chạy đua, đi đến cổng phía tây của nhà thi đấu.



Đang đi thì thấy có ba nữ sinh viên đại học mặt quần áo thể thao bên đội tennis đạp xe chạy ngang qua.



Đôi chân thon dài đầy sức bật, màu da lúa mạch khỏe khoắn, còn có tiếng cười sang sảng, Khúc Quân cảm thấy đây mới là nơi thiên đường trong nhiệm vụ tư duy thâm tiềm hố cha này!




“Này! Tớ mới không có!”



Lăng Mặc một khi đã nói thì làm cậu cứ tưởng như chuyện đó đã xảy rồi, giống như hiệu quả của việc thôi miên vậy, phát sợ!



“Cậu đặt hy vọng lên Thịnh Dĩnh Hi, cậu chắc chắn không cảm thấy mình thật đáng thương?” Lăng Mặc lại hỏi.



“Ngay cả Thịnh Dĩnh Hi cũng không thể thắng nổi, người cảm thấy mình đáng thương là cậu mới đúng chứ?”



“Cậu đúng là ngây thơ. Tớ thích cậu, chứ không phải là đang chơi trò chơi gia đình.”



Khúc Quân cứng người, không nói gì.



“Thôi. Nếu như tớ thua, tớ sẽ không đụng đến một sợi tóc của cậu. Nhưng nếu lần này tớ thắng…”



Khúc Quân lập tức sốt sắng.



Lăng Mặc lại muốn yêu cầu gì nữa?



Chẳng lẽ là hôn, hay cắn? Không lẽ còn khủng khiếp hơn cả hai cái kia?



“Cậu phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tớ, cả ngày lẫn đêm, đừng có ý tưởng muốn chạy trốn khỏi tớ. Nếu không tớ sẽ bạo cậu.”



Nói xong, còn đặc biệt từ trên cao nhìn xuống vươn tay xoa đầu Khúc Quân.



Cảm giác kia, giống như là cậu là con mèo anh nuôi đang giận dỗi xòe vuốt, chỉ cần anh ôn tồn vuốt ve là lập tức nhu thuận ngay.



Mọe… Cái cảm giác này đúng là…



Lúc này, Thịnh Dĩnh Hi đang ngồi trên giường xem tạp chí bỗng hắt xì ba cái.



“Ây da! Nhất định có ai đó đang thương nhớ tui!”



Viên Dã nằm trên giường hừ hừ “Tớ thì lại thấy có người đang muốn chỉnh cậu.”



Nhưng là chiều nay, Khúc Quân mơ mơ màng màng nằm một giấc mộng.



Cậu giống như là uống xỉn, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình bị ôm!



Điểm chết người là, cậu đau đến mức muốn thăng thiên!



“Tôi giết anh tên khốn kiếp! Anh lại dám chuốc say tôi!”



“Anh không chuốc say em, còn khuyên em nữa.” Giọng nói của đối phương giống như nước cất, vừa thuần túy vừa mang theo sự nhu hòa.



“Tôi say mà anh còn dám bạo tôi! Tôi muốn liều mạng với anh!”



“Mạng em là của anh, liều cái gì mà liều?”



“Tôi cắn chết anh!”



“Cứ tự nhiên.” Giọng nói lành lạnh pha lẫn trêu chọc kia làm Khúc Quân càng thêm tức tối.



Cậu cúi người, vừa vặn cắn lên đùi của đối phương.



Chuông báo thức của di động vang lên, Khúc Quân ngồi bật dậy, cậu vén chăn lên, nhìn dấu cắn bên trong bắp đùi của mình, nơi bị cắn hoàn toàn khớp với vết cắn ở trong mộng.



Móa ơi! Đây có phải là cái mộng ngày nhớ đêm mong không?



Sáng hôm sau, ở trong phòng ăn, Khúc Quân theo lệ bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Lăng Mặc, Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã theo thói quen ngồi đối diện bọn họ.



Khúc Quân ăn nhanh phần cơm của mình, sau đó cầm đũa về phía Lăng Mặc, trực tiếp gắp lấy bánh bao đậu của anh.



Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã ngồi đối diện ngẩng đầu lên, Viên Dã suýt bị sặc. Cậu ta biết Lăng Mặc chỉ chơi thân với mỗi Khúc Quân, nhưng cậu ta chưa từng nghĩ Khúc Quân lại lớn gan như vậy, dám thọc đũa vào đồ ăn của Lăng Mặc!



Thịnh Dĩnh Hi nuốt nước miếng “Này… Nếu cậu còn đói thì có thể ăn phần của tớ.”



Khúc Quân nhồm nhoàm nhai bánh bao đậu, hàm hồ nói “Không sao, tớ ăn của Lăng Mặc được rồi.”



Sau khi nhai xong bánh bao đậu, cậu tiếp tục cầm đũa đâm quả trứng gà của Lăng Mặc.



Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã nhìn Khúc Quân vừa nói vừa cắn nửa quả trứng vào miệng, cảm thấy hết sức nguy hiểm nhìn Lăng Mặc, sợ đối phương cầm khay thức ăn lên, trực tiếp quăng vào mặt Khúc Quân.



Nhưng Lăng Mặc chỉ thong thả húp cháo, không nói gì.



Tính nhẫn nại tốt thật.



===Hết chương 52===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 52.



Khúc Quân: Anh có ngon thì cho tui #$*@ % mặt không đổi sắc thử xem!



Lăng Mặc: Được, em nhớ siết chặt chút nhé.



Khúc Quân: Hở? Đó là cái quỷ gì?