Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 55 :

Ngày đăng: 21:28 18/04/20


Nghe Lăng Mặc nói như vậy, Khúc Quân nhớ lại lúc trước ở trên xe buýt, Lăng Mặc đã ôm cậu, với cả cảm giác ấm áp ở sau lưng nữa, vành tai cậu lập tức đỏ quạch.



Lăng Mặc đi tới, tỉnh bơ khều lỗ tai của cậu “Cậu lại đang suy nghĩ hình ảnh cấm trẻ em nữa ha, lỗ tai đều đỏ… Giống như vừa mới bị tớ cắn vậy.”



Giọng nói của anh không nhẹ không nặng, nhưng trái tim của Khúc Quân giống như bị răng của đối phương cà nhẹ qua, đập như điên.



“Cậu mới suy nghĩ hình ảnh cấm trẻ em thì có!” Khúc Quân mở cửa xông ra ngoài.



Vừa mới đi tới cửa kí túc xá thì nghe thấy tiếng Lăng Mặc gọi cậu.



“Lộ Kiêu.”



Không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại vang vọng khắp dãy hành lang, Khúc Quân quả thực không thể ngó lơ được, mặt mũi khó chịu quay đầu lại nói “Kêu ông nội cậu có chuyện gì!”



Trên ngón tay xinh đẹp của anh đang móc lủng lẳng cái quần bơi tam giác của cậu.



Những người khác cũng nhìn lại, bao gồm cả Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã.



Người này muốn nhìn thấy bộ dáng quê rình của cậu đây mà!



Biết được mục đích của Lăng Mặc, Khúc Quân lãnh đạm nhếch môi cười.



“Tớ không mặc nữa, cậu cứ giữ lấy xài đi.”



Nói xong liền tiêu sái rời đi.



Ai ngờ đến trạm xe buýt, Khúc Quân vừa mới quẹt thẻ thì Lăng Mặc đã đi lên ngay sau cậu.



Người trên xe không nhiều, ở phía sau vẫn còn dư một chỗ ngồi, Khúc Quân vội vàng đi tới ngồi xuống.



May quá, cậu ngồi, Lăng Mặc đứng, anh sẽ không thể dính sát vào người cậu được!



Lăng Mặc vẫn bình tĩnh đi tới, tay vịn vào lưng ghế phía trước, đứng ngay trước mặt Khúc Quân.



Khúc Quân cố ý nghiêng mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Từ nhà thi đấu ngoại ô quay trở về nội thành, người trên xe càng ngày càng đông.



Lăng Mặc dần dần bị ép tới gần, mặc dù anh cũng nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chân của anh luôn cọ vào đầu gối của cậu, Khúc Quân nhấc chân né ra, Lăng Mặc càng dựa vào gần hơn.



Xe chạy bon bon lắc lư, Lăng Mặc cũng lắc lư theo, không ngừng cọ Khúc Quân. Chân của Lăng Mặc truyền tới nhiệt độ và cảm giác bị chèn ép, làm cho Khúc Quân có một cảm giác rất kỳ lạ.



Cậu rất muốn đẩy chân Lăng Mặc ra, nhưng lại không nhịn được kề sát vào anh.



Đến khúc quẹo cua, Lăng Mặc chỉ mới theo quán tính hơi ngã người một chút, Khúc Quân đã lập tức vươn tay đỡ lấy eo anh.



Xe tiếp tục lái theo đường thẳng, Lăng Mặc đứng vững lại, anh cúi đầu nhìn Khúc Quân, Khúc Quân muốn rút tay về nhưng Lăng Mặc đã nắm lấy tay cậu đặt lên eo mình.



“Thừa nhận cậu cũng thích tớ thì có gì thiệt thòi đâu?”



“Thiệt thòi cả đời tớ!” Khúc Quân tức giận nói.



“Cả đời cậu không phải là của tớ à?” Lăng Mặc cúi người xuống, giọng nói của anh rất nhẹ, giống như đang thì thầm với cậu.



Môi của anh giống như đang nở nụ cười nhạt, Khúc Quân bỗng nhiên nghĩ tới giọt sương tuyết tan chảy vào đầu mùa xuân, tí tách rơi xuống, thấm vào bên trong lòng đất.



Trong lòng nổi lên niềm vui mừng kì lạ.



Một nữ sinh ngồi bên cạnh Khúc Quân đang trông mong nhìn hai người.



“Cả đời này của tiểu gia chính là của tiểu gia!” Khúc Quân dùng sức rút tay về, nhưng Lăng Mặc theo động tác của cậu dựa vào, Khúc Quân kinh ngạc đẩy tay anh ra, nhưng Lăng Mặc tránh được, rồi trực tiếp hôn lên.



Má ơi! Tên điên này!



Không sợ những người khác trên xe buýt nhìn thấy họ sao?



Khúc Quân vừa giãy bả vai thì lập tức bị Lăng Mặc đưa lưỡi vào bên trong, giống như muốn xông phá thành trì vậy. Rõ ràng không mang theo lực độ hung hăng càn quấy như mọi lần, nhưng nụ hôn ôn hòa này lại bao phủ lấy trái tim của Khúc Quân, làm cậu quên mất cả chống cự.



Khi nghe thấy tiếng loa báo tới trạm kế tiếp, Lăng Mặc đột nhiên chấm dứt nụ hôn, Khúc Quân vẫn ngửa mặt cau mày như cũ, nhưng Lăng Mặc nhẹ nhàng nói một câu “Tớ sẽ nhớ cậu.”



Ngón tay của anh vuốt ve cổ của Khúc Quân, cuối cùng khẽ mơn trớn cằm cậu, khi ngón tay anh rời khỏi, Khúc Quân suýt chút nữa đứng dậy đi theo anh!



Lăng Mặc xoay người xuống xe, để lại mình Khúc Quân trợn mắt há mồm ngu người ở đó.
“Lộ Kiêu cũng không thể rời đi. Nó đã nhìn thấy chúng tôi, hơn nữa, nếu có nó ở đây, Lăng Mặc cậu sẽ tương đối nghe lời hơn.”



Nhân viên xe lửa quơ quơ họng súng, nới với Khúc Quân “Lộ Kiêu, nếu cậu không muốn tôi bất cẩn bắn chết Lăng Mặc thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”



Người ta có súng, cậu chỉ có một cái mạng.



Khúc Quân vừa mới bước ra thì Lăng Mặc lập tức giữ chặt tay cậu.



Lúc này có người muốn vào buồng vệ sinh rửa tay, nhân viên xe lửa cười lạnh “Nếu bị người thấy thì tôi đành phải giết người diệt khẩu.”



Ý gã là sẽ giết cậu và Lăng Mặc.



Không thể để Lăng Mặc chết ở đây được.



Khúc Quân không nói gì đi về phía tên nhân viên xe lửa kia, súng của đối phương hạ xuống, đặt lên lưng cậu.



Tên giả trang thành ông già cầm gậy chống, chậm rãi đi theo sau lưng Lăng Mặc.



Một trước một sau, chính là nhằm đề phòng bất kỳ dị động nào của Khúc Quân và Lăng Mặc.



Lúc đi qua dãy toa khách, Khúc Quân rất hâm mộ những hành khách đang say giấc nồng kia, mặc dù có người còn chưa ngủ, nhưng cũng sẽ không nghi ngờ tên nhân viên xe lửa này, hơn nữa gã còn khoát tay lên vai cậu, giả bộ như đang chăm sóc cậu, Khúc Quân không dám lộn xộn, bởi vì cậu không hề muốn nếm thử cảm giác bị bắn ở sau lưng đâu.



Cho dù những thứ này đều là giả, nhưng đầu óc cậu sẽ cảm nhận được sự đau đớn y như thật.



Bọn họ đi tới một toa giường nằm, Khúc Quân và Lăng bị đẩy vào trong.



Tên nhân viên xe lửa trực tiếp khóa chặt hai tay Khúc Quân, sau đó để cậu ngồi cách xa vị trí của Lăng Mặc, súng hạ thấp ngang mép giường, tùy thời có thể bắn thủng chân Khúc Quân.



Khúc Quân nhìn ông lão chống gậy kia, cười lạnh nói “Trên mặt ông dính nhiều thứ như vậy có mệt không? Nếu đã bị lộ rồi thì phiền ông gỡ xuống đi, kẻo tôi ói mất.”



“Cậu làm sao nhìn ra được?” Đối phương vừa gỡ lớp da giả trên mặt xuống vừa hỏi.



“Mặt ông toàn nếp nhăn, nhưng mu bàn tay lại căng bóng, giống như tay em gái, không muốn nhìn ra cũng khó!” Khúc Quân hất cằm.



“Ôi chao, thằng nhóc này tinh mắt đấy.”



Người này quả nhiên không phải là một ông già, mà là một người đàn ông tầm 30 tuổi.



“Nói đi, các người làm như vậy là muốn gì?” Biểu tình của Lăng Mặc hờ hững và lãnh đạm.



Nhân viên xe lửa nhếch mép, liếc mắt ám chỉ với đồng bọn của mình “Trong số các mục tiêu của chúng tôi, hai cậu là mục tiêu đầu tiên gây cho chúng tôi không ít phiền toái.”



Lăng Mặc vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, khiến gã không đoán được anh đang nghĩ gì.



Là sợ hãi, còn chưa biết, hay là đang âm mưu gì đó, nhưng đều bị che giấu, cho dù là ánh đèn đường hắt qua cửa kính lúc sáng lúc tối cũng chỉ làm gò má của anh càng thêm lạnh nhạt.



“Tao thật sự ghét cái thứ như vậy, nửa ngày đều không thả ra nổi một cái rắm.”



“Mày còn muốn đánh nó? Nếu như nó thật sự là người mà chúng ta cần, chúng ta phải mang nó về, dù một sợi tóc cũng không được thiếu.”



Bọn chúng lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy viết toàn là những thứ mà Khúc Quân xem không hiểu, chẳng gì một bài bài kinh Phật.



“Nếu cậu có thể làm được đề bài này, cậu và người tình bé nhỏ kia sẽ được toàn mạng. Nếu như không thể, thì chỉ là phế vật, giết không uổng. Chúng tôi không dư thời gian chơi đùa với phế vật, trực tiếp cho các cậu mỗi người một viên đạn, rồi vứt xác xuống xe.”



Đèn trong toa được bật lên, bọn chúng đưa cho Lăng Mặc một cây bút chì.



Khúc Quân chắc chắn hai tên này là người của Hắc Tước, còn đây là khảo sát chỉ số thông minh của con mồi. Nếu Lăng Mặc giải được đề bài này, chứng minh thực lực của mình, bọn chúng sẽ bắt Lăng Mặc đi, giống như hàng hóa vậy, đem bán cho những tổ chức ngầm làm thí nghiệm phi pháp.



===Hết chương 55===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 55



Khúc Quân: Nửa đêm ông đây đi giặt quần, còn anh thì làm gì?



Lăng Mặc: Anh đang ngủ.



Khúc Quân: Mọe nó! Không công bằng!



Lăng Mặc: Nếu em muốn, anh có thể đưa quần của anh cho em giặt.



Khúc Quân: Chém đầu!