Tàng Yêu

Chương 50 :

Ngày đăng: 14:33 18/04/20


Trong phòng cực kỳ ấm áp, Nghiêm Sát chỉ mặc một kiện áo choàng ngắn, vắt bố khăn, chà lau thân thể của người đang mê man nằm trên giường một lần cuối, nhất là nơi vừa bị thương tổn nặng. Lau xong, y lại thay xiêm y nhẹ nhàng sạch sẽ cho người nọ, rồi mới ôm lấy hắn.



“Tiến vào.”



Hồng Hỉ Hồng Thái đi vào, theo bọn họ vào còn có Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Hùng Kỉ Uông, Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Nghiêm Tráng, Hoa Chước An Bảo cùng với Nghiêm Thiết, Nghiêm Kim, Nghiêm Ngân vừa nghe thấy tin tức mà đến, còn có quản gia Nghiêm Bình. Có thể nói phàm là thân tín của Nghiêm Sát  ở Giang Lăng đều đến đây. Sau khi tiến vào, bọn họ liền quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia!”



“Các ngươi cũng đã vất vả, đứng lên.” Tỏ ý bảo Hồng Hỉ  Hồng Thái đổi đệm chăn, Nghiêm Sát hạ lệnh, “Lập tức tống xuất thiếp đầy tháng, Nghiêm Bình, bố trí vương phủ.”



“Vâng ạ, Vương gia!”



Nghiêm Bình đưa mắt nhìn tiểu thế tử đang nằm trong chiếc giường nhỏ, vui vẻ chạy đi.



Hồng Hỉ Hồng Thái tay chân lưu loát đổi đệm chăn mới, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh đặt nhẹ lên giường, đắp chăn cho hắn, rồi phát ra mệnh lệnh thứ hai: “Nghiêm Thiết, chọn lựa tử sĩ bảo hộ thế tử.”



“Vâng!”



Nghiêm Thiết đưa mắt nhìn tiểu thế tử vài cái, vừa chạy vừa kích động gào to.



“Nghiêm Mưu Nghiêm Tráng, sữa hổ có chưa?”



“Bẩm Vương gia, bốn con hổ mẹ có một con ba ngày trước vừa mới sinh hổ con, sữa thực đủ. Còn có một con vài ngày nữa sẽ sinh, sẽ không thiếu sữa của thế tử điện hạ.”



“Bảo bọn họ đi lấy sữa đi, khi tiểu yêu đói bụng sẽ uống.”



“Vâng!”



Nghiêm Mưu Nghiêm Tráng đưa mắt nhìn tiểu thế tử cả chục lần, mới chịu chạy đi.



“Vương gia, ” Lí Hưu lên tiếng, lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, “Đây. . . . . .” Trên tờ giấy dày đặc chữ, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Khế ước” thực to.



“Thêm vài điều nữa.”




“Chính là yêu quái.”



“A?” Đôi mắt to mở lớn hơn nữa, “Công chúa cũng sinh tiểu yêu quái?”



Gì mà kêu “cũng”, Nghiêm Sát trừng mắt nhìn thẳng Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh rủ mắt nhìn tiểu yêu quái. Qua một lúc, hắn nghe thấy Nghiêm Sát “ân” một tiếng.



“Là nam hay nữ?” Tốt nhất là khuê nữ.



Lục mâu sâu thẳm: “Ngươi dụng tâm cho nàng, nàng cùng ngươi có quan hệ sao?”



Nguyệt Quỳnh rõ ràng giật mình một cái, cúi đầu nói: “Nàng thực đáng thương. . . . . . Có hài tử, vậy nên, được rồi.”



Ngón tay thô ráp nâng cằm Nguyệt Quỳnh lên, không được trốn tránh y, Nguyệt Quỳnh khẩn trương nuốt nuốt nước miếng. “Công chúa sinh hạ nam hay nữ, sống hay chết, là người hay yêu đều không liên quan đến ngươi. Còn nghĩ ngợi lo lắng đến những kẻ không liên quan, ta sẽ đưa Tiểu Yêu đi.”



“Không được đưa Tiểu Yêu đi!” Thân thể nguyên bản còn có chút run run nháy mắt trở nên căng thẳng, công tử lớn mật còn đưa hai tay chống vào hông.



“Không được nhắc đến công chúa nữa!” Buông Nguyệt Quỳnh ra, Nghiêm Sát hạ lệnh, “Ngủ!”



“Ta không buồn ngủ.”



“Không buồn ngủ cũng phải ngủ!”



Nhắm mắt lại, khuôn mặt Nguyệt Quỳnh dán lên mặt Tiểu Yêu, hài tử mà công chúa sinh hạ là yêu quái thật hay là yêu quái giả? Hắn có cảm giác không tốt.



“Ngủ!”



“Ngủ.”



Ngửi thấy mùi sữa trên người hài tử, Nguyệt Quỳnh chỉ chốc lát liền ngủ thiếp đi. Ngón tay thô ráp vén sợi tóc trên mặt hắn lên, mu bàn tay cực kỳ nhẹ nhàng, khẽ cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của Tiểu Yêu, sợ làm nó bị thương.