Tàng Yêu

Chương 53 :

Ngày đăng: 14:33 18/04/20


Tay run rẩy cả nửa ngày, Nguyệt Quỳnh mới run giọng nói: “Tiểu Yêu, Tiểu Yêu là nhi tử của ta.” Ngươi không thể cướp đi!



“Nó cũng là nhi tử của ta.” Ván đã đóng thuyền. Nó là tiểu yêu quái chui nhầm vào bụng ta, không phải nhi tử của ngươi ── lời này có đánh chết Nguyệt Quỳnh hắn cũng không dám nói, trừ phi hắn không muốn sống nữa.



Không nói lý lẽ! Run run. . . . . .”Khế ước này không công bằng!”



“Sao lại không công bằng?”



Run, tiếp tục run. “Nam tử cùng nam tử, có thể nào thành phu thê?”



“Ta nói có thể là có thể! Ngươi muốn ta đem Tiểu Yêu đi?”



“Không được!” Không nói lý lẽ!



Tay càng run rẩy hơn, Nguyệt Quỳnh cố gắng tranh luận. “Không được tồn tiền riêng. . . . . . Nếu ta có vài việc gấp thì phải làm sao? Không thể luôn xin ngươi. Còn có lễ tân niên, ta muốn cho Hồng Hỉ  Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo tiền lì xì, cũng cần tiền; hơn nữa nếu ta muốn mua cái gì cho Tiểu Yêu, cũng cần tiền.”



“Ta sẽ cho đám Hồng Hỉ Hồng Thái bạc, ngươi có việc gấp thì nói với bọn họ, nhưng mỗi số bạc ngươi dùng làm gì đều phải cho ta biết rõ ràng. Lễ tân niên, tiền lì xì ngươi muốn cho bọn hắn, ta sẽ cho ngươi. Đồ của Tiểu Yêu, Nghiêm Bình sẽ đi đặt mua, ngươi không cần quan tâm.”



Tiễn mắt tử! [keo kiệt] Không thể toàn tiền riêng, điều này đối với Nguyệt Quỳnh mà nói không khác gì sét đánh ngang tai*.



*nguyên bản là “tình thiên phích lịch” dùng để chỉ các sự kiện bất ngờ, đột ngột, gây sốc.



“Không được giấu diếm. . . . . . Ai cũng có tâm sự, ta không quen nói với người ngoài, ta cũng không có gì để giấu diếm.” Thực chột dạ.



“Không quen cũng phải quen.”



Rất không nói lý lẽ ! Tay Nguyệt Quỳnh càng run lợi hại hơn.



“Còn nữa, chỉ khiêu vũ, cho mình ngươi, điều này rất không hợp lý. Vũ chính là khiêu để người khác xem.”



“Vậy ngươi liền khiêu cho ta xem!” Không thể phản kháng.



Không chỉ có tay Nguyệt Quỳnh run lên, mà thân thể cũng run rẩy, tức giận.



“Cái gì mà kêu là không được ‘lén’ uống rượu, ăn thức ăn cay. . . . . .”



“Trừ phi ta cho phép, nếu không ngươi không được uống rượu, lại càng không được ăn thức ăn cay.” Nghiêm Sát một phen túm lấy Nguyệt Quỳnh, sờ lên mông hắn, “Ngươi muốn lúc làm sẽ bị đau?”



Mặt Nguyệt Quỳnh “phừng” một tiếng, lửa cháy bừng, người này sao lại có thể nói lời thô tục như thế!



“Cái này, nếu, ta không thoải mái. . . . . .” Nguyệt Quỳnh chỉ chỉ điều “Không được cự tuyệt Nghiêm Sát cầu hoan”.



“Ngươi không thoải mái ta sẽ không muốn ngươi.”



Nói cũng bằng chưa nói.



“Nếu là khế ước giữa ngươi và ta, vì sao phải liên lụy Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo?”



“Vì sao một người phạm tội, phải liên luỵ chín tộc?”




“A, nguyên lai các ngươi đều ở trong này a.” Đột nhiên, một thanh âm truyền đến, mọi người nhìn lại, là Giải Lưu Sơn. Lý Hưu, Dương Tư Khải cùng Giang Bùi Chiêu lập tức tươi cười, đứng dậy đón chào, Dương Tư Khải nói: “Lệ vương phủ thật sự không thú vị, ngay cả một mỹ nhân cũng không nhìn thấy, vốn muốn cùng Nghiêm Sát nói chuyện về tiểu thế tử của hắn, nhưng mà người ta hoàn toàn không thèm để ý đến ta. Cho nên, ta chỉ có thể kéo Bùi Chiêu cùng Lý Hưu cùng ta giết thời gian.”



Giải Lưu Sơn tao nhã nói: “Lưu Sơn làm nhiễu hứng thú nói chuyện của các ca ca đi.”



“Không có không có, ngươi đến rất vừa lúc, ta còn đang ngại ít người quá.” Dương Tư Khải làm như vô tình liếc mắt nhìn Giang Bùi Chiêu một cái, nhiệt tình ấn Giải Lưu Sơn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình. Đột nhiên, một người đứng dậy đi vào phòng, không thèm quay đầu lại, Dương Tư Khải sửng sốt, Giải Lưu Sơn cũng sửng sốt.



Giang Bùi Chiêu phản ứng cực nhanh, nói: “Lưu Sơn đừng để ý, Diệp công tử đây đang giận dỗi An vương, An vương vừa nãy cùng chúng ta nói chuyện phiếm, lãng quên giai nhân.” Nói xong, hắn còn cười cười mờ ám với Dương Tư Khải.



Dương Tư Khải xấu hổ cười khổ: “Khiến cho Lưu Sơn chê cười rồi.”



Giải Lưu Sơn vội vàng xua tay: “Ca ca đừng nói như vậy.”



Trong mắt Lý Hưu hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, cười ha hả rót trà cho Giải Lưu Sơn, nói: “Nghe nói Tề vương thân thể không khoẻ, không biết là bị bệnh gì, có nghiêm trọng không?”



Giải Lưu Sơn thở dài, nhưng liền lập tức hé miệng cười: “Phụ vương tuổi đã cao, luôn mang vài bệnh tật, đều là do những năm tháp tùng Hoàng Thượng chinh chiến khắp nơi lưu lại. Hoàng Thượng khoan nhân, phái ngự y đến, ngự y nói cần phải tĩnh dưỡng tốt, tập trung điều trị. Phụ vương gần đây đang luyện Thái Cực quyền, tinh thần đã tốt hơn một chút.”



Dương Tư Khải cảm khái nói: “Tề vương làm vậy rất đúng, ta dị thường kính nể. Lão Vương gia vẫn là vị tướng quân khi ở trên sa trường không thèm quan tâm đến sinh tử của bản thân, mặc kệ nguy hiểm cỡ nào, lão Vương gia luôn là người xông vào đầu tiên, ta không thể so sánh với khí độ đó. Lại nói tiếp, từ sau khi phong vương, ta rất ít khi nhìn thấy lão Vương gia, lần gặp mặt gần đây nhất, ước chừng cũng đã ba năm.”



Giải Lưu Sơn cảm động nói: “Phụ vương thường ở trước mặt huynh đệ chúng ta kể chuyện năm xưa hắn cùng ngài, Hằng vương, Lệ vương tác chiến, Lưu Sơn thực kính nể sự dũng mãnh của các ca ca, phụ vương cũng luôn dạy chúng ta phải trở thành người anh dũng giống như An vương, Lệ vương. Lần này Lưu Sơn có thể hân hạnh đến đây chúc mừng Lệ vương, là vạn phần cao hứng.”



Lúc này Lý Hưu nâng chén lên: “Hưu cũng thực may mắn mới gặp được Đại công tử, đến, chúng ta cùng vì 『 chuyện may mắn 』này mà uống một chén.”



Giang Bùi Chiêu cười nói: “Muốn uống cũng phải uống rượu mới đúng, bất quá tiệc tối nay chắc chắn không thiếu rượu ngon, chúng ta trước hết lấy trà thay rượu, nhất định phải không say không về a.”



“Hảo! Không say không về!”



Ngoài phòng ngập đầy một bầu không khí hòa nhã, Diệp Lương, kẻ vừa rồi không chừa cho Giải Lưu Sơn chút mặt mũi nào mà rời đi, ở trong phòng nghe tiếng cười nói bên ngoài, hai đấm siết chặt. Giải Ứng Tông, Nghiêm Sát, Giang Bùi Chiêu, toàn bộ đều là cừu nhân của hắn! Mặc dù Dương Tư Khải cứu mạng của hắn, đối xử với hắn vô cùng tốt, nhưng theo một phương diện nào đó mà nói, cũng là cừu nhân của hắn. Mà trong bốn người này, hắn hận nhất chính là thuộc hạ trung thành nhất của Cổ Niên, Giải Ứng Tông, chính bọn họ đã khiến hắn mất đi người quan trọng nhất. Diệp Lương nhắm mắt lại, cố đè nén sự chua sót trong lòng.



Sắp đến tiệc tối, Dương Tư Khải bảo đám người Lý Hưu đi trước, Giang Bùi Chiêu lại cười cười mờ ám với hắn, Giải Lưu Sơn tựa hồ cũng ngửi ra chuyện gì, mỉm cười cùng Giang Bùi Chiêu, Lý Hưu rời đi trước. Đợi sau khi bọn họ rời đi, vẻ tươi cười trên mặt Dương Tư Khải liền biến mất, bày ra vẻ mặt lo lắng đi vào phòng.



Vừa vào phòng, hắn liền hỏi: “Lương, vừa rồi sao lại đột nhiên sinh khí?”



Diệp Lương cúi đầu, thản nhiên nói: “Không có gì.”



“Sao lại không có gì?” Dương Tư Khải đi lên phía trước, đối phương lui một bước nhỏ, hắn chỉ có thể dừng lại. Bất đắc dĩ đè nén nỗi thất vọng, hắn lại hỏi: “Lương, có chuyện gì không thể nói với ta sao? Có phải ngươi, không thích Giải Lưu Sơn?” Khi nào trái tim người nãy không còn trống rỗng, có thể có tình yêu?



Diệp Lương ngẩng đầu, khuôn mặt gầy gầy lộ ra vẻ chán ghét. “Chán ghét.”



“Hắn chọc giận ngươi sao?” Dương Tư Khải trong lòng buồn bực, Lương từng gặp qua Giải Lưu Sơn sao?



Diệp Lương quay đầu không nói lời nào, Dương Tư Khải thấy thế lập tức nói: “Ngươi không muốn nói cũng được. Tiệc tối nay ngươi có cùng đi với ta không?” Diệp Lương nhếch miệng: “Ta không đi.”



Dương Tư Khải cũng không ngạc nhiên, thở dài nói: “Được rồi, ngươi ở lại trong phòng, ta bảo người đem thức ăn đến cho ngươi.”



Diệp Lương không lên tiếng, Dương Tư Khải vươn tay ra, ngẫm lại rồi khẽ buông xuống. “Ta đây đi rồi, ngươi nhất định phải ăn cơm.” Diệp Lương vẫn không lên tiếng, Dương Tư Khải cố chịu đựng nỗi thất vọng, dặn dò tôi tớ xong mới rời đi.



Hắn đi rồi, Diệp Lương ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ áy náy. Không phải hắn không biết Dương Tư Khải đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn không làm được, không làm được việc cùng cừu nhân trở thành bằng hữu.