Tàng Yêu

Chương 58 :

Ngày đăng: 14:33 18/04/20


Thượng



Chờ những kẻ không liên quan đi ra ngoài hết, Từ Ly Kiêu Khiên liền lập tức thay đổi biểu tình. Hắn cười hì hì vọt tới bên bàn ăn, ngồi xuống: “Quỳnh Quỳnh, ta còn chưa ăn cơm a.” Nguyệt Quỳnh thở dài, đi đến cạnh cửa, mở cửa ra.



Điều làm hắn kinh ngạc chính là, ngoài phòng chỉ có mình Nghiêm Tráng.



“Công tử?”



“Phiền Nghiêm quản sự lấy chút thức ăn đến.”



Nghiêm Tráng đưa mắt nhìn thoáng qua trong phòng: “Lập tức đem đến, công tử chờ.” Không hỏi nhiều, hắn bước nhanh rời đi. Nghiêm Sát không ở ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh nhẹ nhàng thở phào, đóng cửa.



Quay người lại, hắn hoảng sợ, Từ Ly Kiêu Khiên cư nhiên lại ở ngay trước mặt hắn.



“Suỵt. . . . . .” Ra hiệu cho Nguyệt Quỳnh chớ có lên tiếng, Từ Ly Kiêu Khiên nghiêng tai nghe ngóng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Nguyệt Quỳnh, “Quỳnh Quỳnh, xung quanh đây đều có người đó nga, ngươi và ta nói chuyện phải nhỏ giọng một chút.”



Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh mở lớn, gật gật đầu. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tìm ta suốt bốn năm?”



Từ Ly Kiêu Khiên lại thay đổi một gương mặt khác, lã chã chực khóc nói: “Đúng vậy. Biết Quỳnh Quỳnh đã xảy ra chuyện, cha ta liền phái ta đi tìm ngươi. Có phải Quỳnh Quỳnh đã quên tín vật đính ước của chúng ta hay không? Sao lại không đeo nó, để người của ta phát hiện?”



Nguyệt Quỳnh lập tức xem nhẹ hai câu sau của Từ Khiên, kinh lăng [kinh ngạc đến ngây người]: “Từ thúc thúc. . . . . . Đã biết?”



“Suỵt. . . . . .” Từ Ly Kiêu Khiên đột nhiên xoay người, chạy vội đến bên bàn, ngồi xuống, Nguyệt Quỳnh đang hồ đồ, phía sau hắn liền truyền đến tiếng đập cửa. “Công tử, đã lấy thức ăn đến đây.”



Nguyệt Quỳnh vội vàng xoay người mở cửa. Nghiêm Tráng bưng một bát diện điều [mì] cùng hai cái bánh bao đi đến. Không thèm để ý đến ánh nhìn chằm chằm đầy bất mãn của Từ Ly Kiêu Khiên, sau khi buông bát, hắn liền lui ra ngoài.



“Quỳnh Quỳnh. . . . . . , bọn họ lại cho ta ăn cái này!” Mắt mũi của Từ Ly Kiêu Khiên nhăn đến mức sát lại với nhau.



Nguyệt Quỳnh xin lỗi nhìn hắn, do dự không biết có cần nhờ Nghiêm quản sự lấy thức ăn tốt hơn cho hắn hay không. “Thôi quên đi, dù sao cũng có thể no bụng.” Từ Ly Kiêu Khiên một tay cầm đũa, một tay cầm bánh bao, mồm to nhai nuốt.



Nguyệt Quỳnh đứng cạnh cửa, khẽ bước đến rót chén trà cho Từ Ly Kiêu Khiên, xem như xin lỗi.



Ngồi bên cạnh Từ Ly Kiêu Khiên nhìn hắn ăn uống, Nguyệt Quỳnh cũng không hé răng, trong lòng hắn rất loạn.



Từ thúc thúc đã biết chuyện của hắn, vậy thì người kia nhất định cũng đã biết. Hiện tại đã đủ rối loạn rồi, người kia tuyệt đối không thể lộ diện.



Từ Ly Kiêu Khiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Nguyệt Quỳnh một cái, thần bí tiến đến bên tai hắn, vừa ăn vừa nói: “Yên tâm đi, hắn không biết. Cha ta không có nói cho hắn.”



Sau đó hắn đổi giọng, nói: “Cha ta hạ tử lệnh cho ta, tìm không thấy thê tử không được về nhà. Đáng thương ta không chỉ bị mất thê tử, còn bị người khác khi dễ, cha ta cũng không quản ta chết sống thế nào. Quỳnh Quỳnh, ta hảo đáng thương a.”



Nguyệt Quỳnh không ngừng chảy mồ hôi lạnh, thật sự không thể chấp nhận nổi tính cách hay thay đổi cũng như kiểu nói chuyện của Từ Ly Kiêu Khiên. Vỗ vỗ vai hắn giống như trấn an con chó nhỏ, Nguyệt Quỳnh nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi biết ta. . . . . . Ân. . . . . .”



Từ Ly Kiêu Khiên cắn tiếp một ngụm bánh bao, lấy tay chấm nước trà, viết lên bàn: Sau khi thân thể “hắn” khỏe lại, lão cha phái người đến nói cho thẩm thẩm, biết ngươi đã xảy ra chuyện liền lập tức sai người đi tìm ngươi, kết quả vẫn không có tin tức của ngươi.



Sau đó liền phái một vị vô địch dũng mãnh phi thường anh minh là ta đi tìm ngươi. Nào biết ngươi đã bị Nghiêm Sát giấu ở đây. Nếu người của ngươi không nói cho thẩm thẩm, thẩm thẩm phái người tìm ta, nói cho ta biết ngươi ở đây, ta còn đang tìm kiếm khắp chung quanh a.



Quỳnh Quỳnh, ngươi khiến ta tìm vất vả như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!



Thái dương của Nguyệt Quỳnh có chút sưng lên, hắn cũng bắt chước Từ Ly Kiêu Khiên, chấm nước trà viết lên bàn: thân thể “hắn” đã không còn lo ngại gì?



Từ Ly Kiêu Khiên viết: ân, gần như rất tốt, chẳng qua phải cẩn thận che chở, không thể vất vả, không thể phiền lòng. Chuyện của ngươi, lão cha ta không có nói cho hắn, sợ hắn sốt ruột.




“Ta, cha ta.”



Đôi lục mắt của Nghiêm Sát ám trầm, y hoàn toàn không có khả năng biết được những gì y muốn từ miệng Từ Ly Kiêu Khiên, y từ trên cao nhìn xuống, nói với kẻ đang tươi cười: “Ta không quan tâm ngươi là ai, hắn là ai, ngươi đến đây vì cái gì. Đừng cố gắng dẫn hắn đi, cho dù chỉ là một ý niệm trong đầu, ngươi tốt nhất cũng đừng có.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Nghiêm Sát không đợi câu trả lời của Từ Ly Kiêu Khiên. Xoay người rời đi.



“Lệ vương.”



Nghiêm Sát dừng lại.



“Quỳnh Quỳnh là cái gì của ngươi?”



“Thê.” Không có một tia do dự.



“Hắn là nam tử.”



Đưa lưng về phía Từ Ly Kiêu Khiên, Nghiêm Sát không giải thích chuyện y xem là không cần phải giải thích.



“Tay Quỳnh Quỳnh là do ai thương tổn?”



“Đây là chuyện của ta.”



“Nếu hậu quả của việc ngươi muốn Quỳnh Quỳnh là đối địch cùng cả thiên hạ, ngươi vẫn muốn hắn sao?”



Câu trả lời của Nghiêm Sát là đi về phía trước hai bước, mở cửa.



“Nghiêm Sát.”



Nghiêm Sát đang mở cửa ra khẽ khựng lại.



“Chiếu cố Quỳnh Quỳnh thật tốt, bảo vệ hắn thật tốt. Hắn là trân bảo độc nhất vô nhị trên đời này.”



Nghiêm Sát nhấc chân đi ra ngoài, nói với kẻ đang canh giữ bên ngoài: “Thả hắn đi.” Sau đó cũng không quay đầu lại mà ly khai.



Nhoẻn miệng cười nhìn Nghiêm Sát rời đi, Từ Ly Kiêu Khiên lắc trái lắc phải, hít sâu mấy hơi thở, sau đó lại xoay xoay eo. “A. . . . . . Rốt cuộc cũng không còn bị giam giữ nữa rồi, sắp nghẹn chết ta rồi nha.” Cười “quyến rũ” với Hùng Kỉ Uông đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn, khiến đối phương cố sức nôn mửa. Từ Ly Kiêu Khiên sôi nổi ra khỏi gian phòng, nhìn thái dương mọc trên cao cười thật sâu, nghênh ngang ly khai tiểu viện. Ly khai Lệ vương phủ.



“Vương gia, có cần phái người đi theo hắn không?” Lí Hưu đứng phía sau Nghiêm Sát, cất tiếng hỏi.



“Không cần.” Nghiêm Sát chắp tay sau lưng, đứng trên Vọng lâu của vương phủ, nhìn Từ Ly Kiêu Khiên biến mất phía cuối ngã tư đường. Lúc này Chu Công Thăng đi đến, cầm một phong thư, nói: “Vương gia, Giang Bùi Chiêu gởi thư, hắn đã khởi hành đi kinh thành trước.”



Nghiêm Sát lấy thư xem, đọc xong liền hạ lệnh: “Phái người âm thầm bảo hộ hắn.”



“Vâng.”



“Viết thư cho Dương Tư Khải, bảo hắn chú ý hướng đi của Giải Lưu Sơn.”



“Vâng.”



“Nói cho Đổng Nghê, quan thuyền trên biển, một cái bất lưu.”



“Vâng.”