Tàng Yêu

Chương 59 :

Ngày đăng: 14:33 18/04/20


Thượng



Bưng một khay đầy thức ăn, Nghiêm Mặc nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ. Đợi một hồi, cửa phòng mới mở ra bởi một kẻ khoác xiêm y tùy tiện trên người.



”Vương gia, trong bát là canh gà, Khai Viễn đã bỏ vào vài vị dược liệu.”



Nghiêm Sát tiếp nhận khay, đang định quay về phòng, chợt nghe Nghiêm Mặc nhỏ giọng nói: “Vương gia, Lí mưu sĩ cùng Chu mưu sĩ đang ở thư phòng phía sau, nói là kinh thành gởi thư đến.”



”Bảo bọn họ chờ.”



Bưng thức ăn vào phòng, Nghiêm Sát đặt cái khay lên chiếc kỷ trà bên giường. Sau đó xốc màn lên, nâng kẻ đang nằm xụi lơ trên giường dậy. Để cho hắn tựa vào lòng mình, Nghiêm Sát đưa canh gà đến bên miệng hắn. “Uống hết.”



”Nghiêm Sát. . . . . .” Nguyệt Quỳnh khàn khàn lên tiếng, “Ngươi, có muốn, triệu người khác. . . . . .” Nói còn chưa hết, thắt lưng hắn đã bị người kia dùng lực ôm lấy, câu nói tiếp theo đành phải nuốt lại.



”Ngươi muốn ta đem Tiểu Yêu đi?”



”Không được.” Xem ra chuyện này vô vọng rồi. Cảm thấy mất mát khẽ hé miệng, Nguyệt Quỳnh để Nghiêm Sát uy hắn uống canh gà. Chẳng lẽ sau này hắn đều phải sống những ngày không thể xuống giường như thế này? Lông tơ toàn thân dựng đứng lên, Nguyệt Quỳnh muốn chạy trốn, hắn ăn không tiêu. Năm ngày? Hay sáu ngày? Hay là bảy ngày? Hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại đều là hừng đông hoặc là bầu trời tối đen. Sau khi tỉnh lại hoặc là bị Nghiêm Sát “ngược đãi”. Hoặc là bị uy nước uy cơm, thật, thật rất đáng sợ.



Uy Nguyệt Quỳnh uống hết canh gà, Nghiêm Sát thô giọng nói: “Trước khi ngươi có thể xuống giường, ta sẽ không muốn ngươi nữa, sau này nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng sẽ không làm quá phận như vậy. Không được nghĩ về chuyện đó nữa. Ta sẽ không thu công tử phu nhân nữa, ngươi sớm vất bỏ ý niệm làm cho ta triệu người khác thị tẩm trong đầu đi.”



Vì sao không thể triệu người khác? Trước kia như vậy không phải rất tốt sao? Lời này Nguyệt Quỳnh chỉ dám thầm hỏi trong lòng, Nghiêm Sát đã có chút mất hứng, hắn cũng không nên tìm kiếm rủi ro, bằng không hắn có thể sẽ bị “ngược đãi” thêm vài ngày.



Không đúng! “Thế nào mới gọi là chuyện ngoài ý muốn?”



Nghiêm Sát không trả lời, mà chỉ lấy râu đâm lên mặt và môi Nguyệt Quỳnh một lần, cũng không quản hắn mới vừa uống canh gà.



Sau khi Nguyệt Quỳnh lại ngủ thiếp đi, Nghiêm Sát bảo Lê Hoa Chước ôm Tiểu Yêu vào phòng ngủ, thuận tiện để cho bọn họ chiếu cố Nguyệt Quỳnh, y lúc này mới đi đến thư phòng. Trong thư phòng, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng đã chờ sẵn.



”Hoàng Thượng giết thứ tử [con trai thứ] của Tả Hữu Chi. Nhi tử của Tả Hữu tiến cung hướng Hoàng thượng xin công đạo, bị Hoàng Thượng hạ lệnh loạn côn đánh chết, cả nhà Tả gia bị tịch thu tài sản, giết chết. Thứ tử của Tả Hữu Chi là nam quân của Hoàng Thượng.”



Nghiêm Sát hỏi: “Chết như thế nào?”



Chu Công Thăng nói: “Thái hậu đêm mơ thấy U đế, trụ trì Tử Vân tự giải mộng, nói U đế chuyển thế đầu thai. Sau khi Hoàng Thượng biết được liền điên lên, lúc ấy nhi tử của Tả Hữu Chi lại đang ở bên cạnh hắn, đành phải làm oan hồn. Hoàng Thượng tìm một người tên là ‘ Nhất Thiên ’ đạo sĩ, sai hắn tìm kiếm U đế chuyển thế.”



Lý Hưu mở miệng: “Không biết dung mạo của U đế tròn méo khuynh quốc thế nào, lại khiến Hoàng Thượng điên cuồng như vậy. Nghe nói nam quân bên người Hoàng Thượng đều có một chỗ nào đó rất giống U đế. Nhi tử của Tả Hữu Chi bởi vì có tay giống U đế. Nên bị Hoàng Thượng triệu vào cung. Hoàng Thượng sai phái thủ hạ sưu tầm tìm kiếm những người nhìn giống U đế khắp nơi, sau khi dùng hết thủ đoạn để có được, một khi không vui liền giết chết.”



Chu Công Thăng nói tiếp: “Hoàng Thượng mê luyến U đế là chuyện cả triều đều biết. Vương gia, ta nghĩ có thể lợi dụng việc này để làm đại sự.”



Lý Hưu cũng nói: “Vương gia, sao chúng ta không tìm một người giống U đế ? Hoàng Thượng mê luyến U đế như thế, nếu có kẻ nào mang bộ dạng giống U đế như đúc . . . . . .”



Chu Công Thăng nói bổ sung: “Vũ kĩ [kĩ năng nhảy] của U đế là thiên hạ tuyệt luân, một nguyên nhân khác khiến Hoàng Thượng mê luyến U đế cũng là đây. Hoàng Thượng phái đạo sĩ tìm kiếm U đế chuyển thế, cho dù tìm được, một tiểu oa nhi làm sao có thể thỏa mãn hắn? Nếu vị đạo sĩ kia có thể tìm được một kẻ rất giống U đế, hơn nữa lại vũ kĩ bất phàm, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ mất tâm.”



Nghiêm Sát suy nghĩ sâu xa một lát, nói: “Đi tìm bức họa của U đế.”



Trong mắt Lý Hưu cùng Chu Công Thăng dâng lên nét vui mừng, Chu Công Thăng lập tức nói: “Chúng ta nghĩ Vương gia ngài nhất định sẽ đồng ý, nên đã phái người đi tìm. Không lâu sau hẳn là sẽ có tin tức.”



”Chuyện này đừng cho hắn nghe thấy phong thanh [tin đồn]gì.”



Hai người kinh ngạc, bất quá thấy Vương gia không muốn giải thích nhiều, bọn họ cũng chỉ có thể lên tiếng đáp ứng.



Thảo luận chuyện giả mạo U đế một lúc lâu sau, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng mới ly khai thư phòng, hai người đi tìm Từ Khai Viễn thương lượng một ít vấn đề chi tiết. Trên đường, Lý Hưu hỏi: “Vì sao Vương gia không cho Nguyệt Quỳnh biết việc này?”



Chu Công Thăng cân nhắc rồi nói: “Nguyệt Quỳnh vẫn chưa thể từ bỏ chuyện của công chúa, ta nghĩ xét thấy điều này nên Vương gia mới không cho hắn biết. Hơn nữa nếu cho hắn biết, lấy tính tình quá mức thiện lương của Nguyệt Quỳnh, sợ sẽ không đành lòng để người kia giả trang thành U đế. Tuy rằng ta chưa bao giờ hỏi qua hắn, nhưng ngẫm lại cũng biết Nguyệt Quỳnh sẽ không mong muốn Vương gia phản.”




”Hoàng Thượng. . . . . .” Diệp Lương sắc mặt ngưng trọng, “Muốn giết Nghiêm Sát?”



Nguyệt Quỳnh nói nhỏ: “Hắn ta là người như vậy, sợ là cuối cùng ngay cả Tề vương cũng không thể dung thứ, huống chi là Nghiêm Sát mà hắn không thể khống chế. Tiểu Diệp Tử, ta cùng Nghiêm Sát ở bên nhau nhiều năm như vậy, sớm đã dây dưa quá sâu. Lúc trước nếu không gặp được hắn, ta có lẽ đã không còn ở trên đời. Hắn đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng của ta. Tuy rằng hắn hành vi thô lỗ, lại thường làm một số chuyện ta không thích, nhưng hắn vẫn luôn đặt ta sau lưng mình, vẫn luôn bảo hộ ta.”



Diệp Lương lập tức hỏi: “Nếu hắn vẫn luôn bảo hộ ngài, vậy tay của thiếu gia ngài sao lại bị thương ?”



Nguyệt Quỳnh cười khổ: “Thật phải nói tiếp, cánh tay này của ta kỳ thật là do Hoàng Thượng thương tổn.”



”Cái gì?” Sắc mặt Diệp Lương nháy mắt trắng bệch, “Hoàng Thượng hắn, biết, ngài. . . . . .”



”Đừng sợ đừng sợ, Hoàng Thượng hắn không biết.” Nguyệt Quỳnh nhanh chóng trấn an Diệp Lương, “Chuyện này nói đến rất dài dòng, ta chỉ là cá trong chậu bị liên lụy thôi, sau này ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe. Bất quá ngươi đừng mang chuyện này đi hỏi Nghiêm Sát, hắn vẫn canh cánh chuyện này trong lòng.”



Diệp Lương rất nóng vội, bất quá thiếu gia đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng. Nghĩ đến việc thiếu gia bảo vệ Nghiêm Sát như thế, hắn bất an hỏi: “Thiếu gia, ngài, ngài, có phải ngài thích Nghiêm Sát hay không?”



Nguyệt Quỳnh sửng sốt, đây là lần thứ ba có người hỏi hắn như vậy. Thích Nghiêm Sát? Không, hắn sẽ không thích nam tử, muốn thích hắn cũng chỉ sẽ thích khuê nữ.



”Nam tử sao lại thích nam tử?” Trước mắt hiện lên đôi lục mắt kia, tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ta cùng Nghiêm Sát dây dưa quá sâu, hắn không để ta rời đi. Trước kia ta không thể rời đi, hiện tại có Tiểu Yêu, ta không đành lòng rời đi. Nghiêm Sát hạ quyết tâm để Tiểu Yêu làm thế tử, hơn nữa không định sẽ có con nối dõi của mình, ta không thể bỏ lại Tiểu Yêu, cũng không thể mang Tiểu Yêu đi từ bên người hắn. Hiện tại tình huống không rõ, ta ở đây cũng coi như an toàn, liền tạm thời ở lại nơi này đi. Nếu Nghiêm Sát sau này có thê thiếp cùng hài tử, ta cũng có thể yên tâm mà mang Tiểu Yêu đi.”



”Nếu hắn vẫn không có thê thiếp cùng hài tử thì sao?” Diệp Lương đặt vấn đề trực tiếp đánh vào tâm Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh né tránh ánh mắt của Diệp Lương, lắp bắp nói: “Dù sao trong lúc nhất thời cũng không đi được, sau này rồi nói sau.”



Thiếu gia thật sự không có thích Nghiêm Sát? Trong lòng Diệp Lương hiện lên nghi vấn thật sâu. Nắm tay phải của thiếu gia, hắn chọn lựa không truy vấn. Thiếu gia nói đúng, hiện tại tình huống không rõ, nơi này là an toàn nhất. Nghiêm Sát không xứng với thiếu gia, chờ sau khi phu nhân rời đi, thiếu gia nhất định sẽ đi theo phu nhân, hắn không cần phải lo lắng quá nhiều.



”Thiếu gia, bộ dạng của tiểu thiếu gia càng ngày càng giống thiếu gia.” Diệp Lương đột nhiên thốt ra một câu.



Nguyệt Quỳnh bất mãn lẩm bẩm nói: “Nó lớn lên giống ai không hảo, cố tình giống ta. Ta bảo nó biến đổi gương mặt của mình, nó cũng không thèm nghe.”



Diệp Lương cũng lẩm bẩm nói: “Tiểu thiếu gia không phải đã chuyển thế lớn lên rồi sao? Sao còn có thể biến đổi dung mạo của mình? Muốn ta nói, tiểu thiếu gia hẳn là hoàn toàn giống thiếu gia mới đúng, tiểu thiếu gia cũng không phải là nhi tử của Nghiêm Sát, vì sao đôi mắt lại giống hắn?”



Nguyệt Quỳnh nở nụ cười: “Tiểu Yêu hồ đồ thì hồ đồ một chút, bất quá cũng coi như thông minh, may mắn là đôi mắt nó giống Nghiêm Sát, bằng không người khác nhất định sẽ khả nghi, Nghiêm Sát nói hắn là Lệ vương thế tử, người khác cũng sẽ không tin. Nghiêm Sát rất thương Tiểu Yêu, cũng bởi vì Tiểu Yêu giống hắn, hắn thật sự xem nó là con mình.” Nói xong, hắn lại nói tiếp: “Ta hiện tại chỉ sợ là Tiểu Yêu sẽ càng ngày càng giống ta, không bị ai phát hiện thì may mắn, nếu bị kẻ có tâm phát hiện, thật có thể đưa tới mối họa.”



Diệp Lương trấn an nói: “Thiếu gia yên tâm đi. Ta làm cho thiếu gia bị ủy khuất, tuyệt đối sẽ không để tiểu thiếu gia chịu ủy khuất, huống chi còn có phu nhân, bọn người Từ công tử. Một khi có gì không ổn, Từ công tử sẽ mang thiếu gia cùng tiểu thiếu gia đi ngay.”



”Cũng đúng, nếu Tiểu Yêu không quá nhỏ, ta liền muốn sửa lại dung mạo của nó.”



Diệp Lương kinh hô: “Thiếu gia! Ngài ngàn vạn lần đừng thực hiện chủ ý này! Tiểu thiếu gia không chịu nổi đâu!”



Nguyệt Quỳnh cười nói: “Ta chỉ cảm khái một chút, sẽ không đi sửa dung mạo của Tiểu Yêu thật, hơn nữa ta cũng sẽ không để Tiểu Yêu phải chịu sự đau đớn đó.”



”Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Diệp Lương nhẹ nhàng thở phào, bất quá vẫn nói: “Thiếu gia, ngài cũng không thể lại có ý niệm này trong đầu, nhìn thấy mặt của tiểu thiếu gia, ta có thể nhớ đến gương mặt của thiếu gia, nếu ngay cả gương mặt của tiểu thiếu gia ngài cũng thay đổi, thiếu gia của ta liền thật sự biến mất.”



Nguyệt Quỳnh hồ đồ: “Không phải ta đang ở đây sao ?”



Trong mắt Diệp Lương xẹt qua một tia thương cảm: “Ngài là thiếu gia, nhưng ta rất nhớ thiếu gia trước kia.” Nói xong, hắn ôm lấy thiếu gia, hốc mắt nóng lên, mệnh của thiếu gia vì sao lại khổ như vậy ?



Nguyệt Quỳnh lại cười nói: “Ta như bây giờ tốt lắm, không ai chú ý đến ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó. Tiểu Diệp Tử, không cần khổ sở vì ta. Ta sống rất khá. Không phải là an ủi ngươi, lừa ngươi đâu, thật sự rất tốt mà.”



”Thiếu gia. . . . . .” Diệp Lương ôm chặt thiếu gia, tâm co rút đau đớn.



Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu nhìn trời, hắn phải làm thế nào mới khiến cho Tiểu Diệp Tử hiểu được rằng hắn thực rất khá đây?



Rất xa, một người mặt lạnh đứng phía sau đại thụ nhìn chằm chằm người đang ôm ấp cùng kẻ khác ở phía trước. Đại chưởng thô ráp đột ngột kéo xuống một mảnh vỏ cây. Phía sau y, Lý Hưu túm chặt xiêm y của y, thấp giọng nói: “Vương gia, bình tĩnh! Bình tĩnh!” Tuy rằng không nghe được Nguyệt Quỳnh đang nói gì với Diệp Lương, bất quá cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết, nhìn thế nào cũng khiến y thấy bất an.