Tào Tặc

Chương 54 : Về nhà

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Điển Vi nghe xong cũng đăm chiêu suy nghĩ.



"Đi như thế cần bao lâu?"



"Nếu cưỡi ngựa, theo lộ trình này, chúng ta tới An Chúng mất khoảng ba đến năm ngày. Từ An Chúng tới Quả Sơn lại thêm ba đến năm ngày nữa. Còn từ Quả Sơn tới Lang Lăng, cần bao lâu ta cũng không xác định được. Trước đây ta cũng mới đến Quả sơn, chưa đi qua Nhữ Nam."



"Nói các khác, ít nhất cần mười ngày!"



Điển Vi vừa nói vừa suy tư.



Thấy Điển Vi hơi do dự, Ngụy Diên đảo mắt, trong lòng đang suy tính.



"Điển tướng quân, chúng ta ra ngoài nói chuyện."



Điển Vi đồng ý và đứng dậy quay người liếc nhìn Tào Bằng đã đang ngủ trên đống cỏ.



"Hạ Hầu, ngươi chăm sóc A Phúc nhé."



Nói xong, hắn bước nhanh theo Ngụy Diên ra ngoài.



Đứng trong căn nhà trống trải, Điển Vi hỏi: "Văn Trưởng, có gì thì nói đi."



"Điển tướng quân cho rằng A Phúc là người thế nào?"



Điển Vi sững người, nghĩ một lát mới trả lời: "A Phúc rất tốt."



"A Phúc hiện giờ tuổi còn nhỏ nhưng tương lai chắc chắn gây dựng được đại nghiệp. Một người thế này, Điển tướng quân lẽ nào không muốn giới thiệu cho Tào Công sao?"



"Đương nhiên muốn, nhưng hắn cũng phải về nhà mà!"



"Điển tướng quân, nếu chúng ta đi An Chúng, chắc chắn sẽ đi qua Cức Dương. Lát nữa ta sẽ thuyết phục A Phúc, chúng ta cùng đi. Đợi đến được Cức Dương, chúng ta dẫn cha mẹ A Phúc theo, A Phúc là đứa con có hiếu, nhất định sẽ muốn cùng chúng ta tới cậy nhờ Tào Công."



Điển Vi nghe thấy thế vô cùng mừng rỡ.



"Ý kiến này hay lắm."



Ngụy Diên nói: "A Phúc nhỏ tuổi nhưng đã trưởng thành, nghe Đặng Tiết Tùng nói, hắn cũng thường khen Tào Công… chỉ đáng tiếc, Đặng Tiết Tùng… đó cũng là người tài hoa xuất chúng, hơn nữa bản tính thật thà. Dù chỉ giúp đỡ ta hai ba lần nhưng lại khiến lòng ta trăn trở.



Nếu không phải Hoàng Xạ…"



Ngụy Diên vừa nói vừa thể hiện thái độ nghiến răng nghiến lợi.



Cả Điển Vi cũng lộ vẻ tiếc nuối, "theo lời Văn Trưởng, tương lai tên Đặng Tắc này cũng có thể làm Mao Hiếu Tiên."



Mao Hiếu Tiên, tên là Mao Giới, người vùng Trần Lưu Bình, cũng là đồng hương của Điển Vi.



Thời trẻ từng làm huyện lại, nổi tiếng thanh liêm chính trực. Khi Tào Tháo làm Duyện châu mục đã triệu tập Mao Giới tới giữ chức Trị trung. Khi đó Mao Giới liền hiến kế cho Tào Tháo rằng: "Hiện nay cục diện chia rẽ, thiên tử di chuyển tới nơi khác, nhân dân từ bỏ nghề của mình. Quốc gia không có một năm dự trữ lương thực, bách tính không có ý định an cư lạc nghiệp. Tình hình như vậy khó duy trì lâu… thành đại sự, cần có kế hoạch lâu dài, lập nền móng vững chắc. Đánh nhau tác chiến, quân đội chính nghĩa nhất định có thể giành thắng lợi, còn giữ vững địa vị lại nhờ vào tài lực. Vì thế ngươi muốn tôn phụng thiên tử và lấy danh nghĩa của ngài để hiệu lệnh chư hầu địa phương. Phát triển nông nghiệp, tích trữ của cải, duy chỉ như thế mới thành công được."



Thời kỳ Tam quốc, thường có cách nói "phụng thiên tử để lệnh chư hầu.



Trên thực tế trước và trong năm Kiến An, có rất nhiều chí sỹ có học thức đều nhìn ra điểm này.



Mao Giới là người dẫn đầu trong doanh trại Tào Tháo nêu ý kiến phụng thiên tử để lệnh chư hầu.



Điển Vi và Mao Giới biết rõ về nhau, nay cùng lôi Đặng Tắc và Mao Giới ra đàm luận, nếu Đặng Tắc biết, chắc chắn sẽ sợ hãi.




"Ta cũng có con trai, nó không bao giờ khiến ta hết lo. Có khi ta bị hắn làm cho tức chết, muốn đánh chết nó bằng một cái bạt tai… Nhưng nó là con trai ta, khi nó còn chưa sinh ra, trong cơ thể đã chảy dòng máu của ta. Mỗi khi hắn gây chuyện, miệng ta dù trách mắng nó nhưng trong lòng lại vui mừng vô cùng. Ta không quen cha mẹ ngươi, tuy nhiên ta biết, họ sẽ không trách ngươi đâu."



"Thật vậy sao?"



"Đương nhiên…"



"Vậy tương lai nếu có cơ hội, ta rất muốn gặp cậu con trai mà huynh muốn đánh chết đó."



Điển Vi ngây người, không thể cười nổi.



"Nó tên là Điển Mãn, tương lai các ngươi chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nhau."



Điển Vi nói rồi ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời.



Cũng không biết phía ta hiện giờ ra sao?



Một đêm bình an, sáng ngày hôm sau, bốn người lại lên đường.



Tình hình chiến sự của Uyển thành đã truyền tới đây. Khi Điển Vi nghe tin Tào Tháo đã rút quân ra khỏi quận Nam Dương hai ngày trước thì không khỏi khâm phục Tào Bằng. Cả Hạ Hầu Lan cũng vậy, thầm kinh ngạc trong lòng, những phân tích trước đây của Tào Bằng không hề sai lệch.



Cùng với thất bại của Tào Tháo ở Uyển thành, hào tộc các vùng của Nam Dương lần lượt bắt đầu phản đối Tào Tháo.



Những thế lực này trước đây chả ra gì. Thế nhưng từ khi Trương Tú giành đại thắng, Tào Tháo thảm bại thoái thủ thì đã trở nên cực kỳ lớn mạnh.



Trong ánh mắt của Hạ Hầu Lan nhìn Tào Bằng rõ ràng rất sùng bái và kính trọng. nguồn TruyenFull.vn



Trái lại Tào Bằng trông không khác gì so với bình thường, vẫn vô cùng bình tĩnh…



"A Phúc, trước mặt chính là Nam Cự Tụ rồi!"



Ngụy Diên đột nhiên dừng xe ngựa, quay đầu nói với Tào Bằng trong thùng xe.



"Vậy chúng ta tới đó đi."



Ngụy Diên lại tỏ ra chăm chú, nhỏ giọng nói: "Ở cửa vào hình như có mấy tên lính gác! Người qua lại đều bị kiểm tra."



Tào Bằng nghe thế cũng ngây người.



Nam Cự Tụ không bao giờ có canh gác, chốt này được lập từ khi nào?



Hắn vội bước ra khỏi thùng xe, đứng trên xe ngó nhìn. Chỉ thấy ở cửa Nam Cự Tụ, đoàn người xếp hàng, chia thành hai bên để lính gác kiểm tra.



Trước đây khi qua An Chúng, không hề gặp phải cảnh này.



Chẳng phải Lưu Biểu và Trương Tú đã kết minh lại sao? Chốt này sao lại được lập nên?



Trong lúc Tào Bằng thấy nghi hoặc thì một đội lính tuần đi xe ngựa vượt qua bên cạnh. Một tên lính vô ý liếc mắt sang chiếc xe ngựa của họ, khi hắn ta nhìn thấy Tào Bằng chợt sững sờ. Lập tức hắn tiến tới cạnh đội trưởng, thì thầm hai cầu, đội trưởng xua xua tay khó chịu, tên lính liền rời khỏi đội ngũ, xuyên vào rừng cây bên cạnh.



Khi tên lính tuần đi xa, Tào Bằng đang chuẩn bị bước vào trong thùng xe thì tên lính đột nhiên chạy ra từ trong rừng.



Chỉ thấy hắn lao vùn vụt, loáng cái đã tới gần xe ngựa, miệng hét lớn: "A Phúc, sao ngươi lại tới? Cha mẹ bảo ta đợi ngươi ở đây đã lâu lắm rồi!"



Tào Bằng nghe có người gọi tên mình, không khỏi run rẩy, vội vàng quay người nhìn tên lính…