Tào Tặc

Chương 55 : Vườn đào của nhà họ Trương

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


- Đặng Phạm.



Tào Bằng thấy rõ tên hương dũng kia liền hét lên một tiếng kinh hãi.



Ba người Điển Vi từ lúc người nọ gọi tên Tào Bằng đã cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng nhìn đối phương chằm chằm, chuẩn bị ra tay.



Chỉ thấy người tới cao ước chừng một mét bảy mươi lăm, nước da màu đồng, ngoại hình khôi ngô, cường tráng.



Y mặc một chiếc bố giáp, chân quấn xà cạp, tay cầm một thanh trường mâu. Đó chẳng phải ai khác mà chính là Đặng Phạm, đứa con của Hồng nương tử và Đặng Cự Nghiệp.



Đặng Phạm dường như không để ý tới sự đề phòng của ba người Điển Vi.



Y hưng phấn, cười cười chạy tới. Tào Bằng khoát một tay lên vai Điển Vi, một tay khẽ ngăn Ngụy Diên rồi lắc đầu, cười hì hì từ trên xe nhảy xuống đón Đặng Phạm.



- A Phúc! Cô phụ, cô mẫu có khỏe không? Nháy mắt mà đã bốn, năm năm. Nhìn ngươi so với trước kia dường như khỏe mạnh hơn. Ta vừa rồi suýt nữa thì không nhận ra ngươi. - Đặng Phạm nói xong liền hưng phấn đi tới bên cạnh Tào Bằng. Cắm trường mâu trên mặt đất rồi dang hai tay ra mà ôm:



- A Phúc! Sao ngươi còn dám quay lại? Huyện lệnh sai người giăng lưới, đang muốn bắt ngươi.



Đặng Phạm cúi đầu nói nhỏ vào tai Tào Bằng.



Tào Bằng hơi giật mình nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên:



- Đặng Phạm ca ca! Huynh càng lúc càng rắn chắc. Khi ta ra ngoài, cha còn nói với ta là trên đường tới đây, tới thăm các ngươi.



Đột nhiên, hắn hạ giọng:



- Tại sao lại bắt ta?



Đặng Phạm liếc mắt nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói:



- Đây không phải chỗ nói chuyện. Ngươi lập tức tới vườn đào Trương gia cách phía Đông thành Niết Dương mười hai dặm thì biết...ta còn có chuyện ở đây, có lẽ muộn mới tới được. Ngươi phải cẩn thận.



- A Phúc! Ngươi định như thế nào?



Việc lén lén, lút lút thế này khiến cho Tào Bằng đột nhiên có cảm giác giống như kiếp trước.



Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.



- Làm phiền Đặng Phạm ca ca phải lo lắng. Đệ đệ đang chuẩn bị tới Niết Dương gặp một vị trưởng bối đang tạm thời ở đó. Chờ xong chuyện, chắc chắn sẽ tới gặp ca ca.



- Hóa ra là còn có chuyện quan trọng... Nếu như vậy, ta không giữ ngươi nữa. Nhớ xong chuyện phải tới chơi với ta. Ta sẽ về nói với cha mẹ, bọn họ chắc chắn là rất vui.



- Nhất định.



Tào Bằng chắp tay, nói lời từ biệt với Đặng Phạm.
- Là Trương tiểu thư sao?



- Trưởng tiểu thư? - Lão già lập tức cảnh gaics:



- Ta không biết trương tiểu thư. Công tử đi nhầm chỗ rồi.



Nói xong, cánh cửa rầm một tiếng rồi đóng lại.



Điều này khiến cho Tào Bằng ngớ người...



"Thế này là thế nào?"



- Hạ Hầu! Niết Dương còn có vườn đào nào nữa không?



Hạ Hầu La ngạc nhiên nói:



- Chỉ có một chỗ này tên là Đào viên, còn không có chỗ nào khác.



"Thế này là thế nào? Đặng Phạm nói rõ ràng là đào viên của Trương gia. Nhưng tại sao người ở đây lại đuổi mình? Không biết Đặng Phạm thì thôi, nhưng tại sao ngay cả Trương tiểu thư cũng không biết?"



- A Phúc! Tránh ra.



Vào lúc Tào Bằng đang cảm thấy khó hiểu, chợt nghe Điển Vi gầm lên một tiếng. Tào Bằng theo bản năng nghiêng người, Điển Vi liền xông lên, đặt hai tay lên cửa. Không thấy y có động tác gì khác, song chưởng phát lực khiến cho cánh cửa bị đẩy ra.



Phía sau cửa có cài then, nhưng bị Điển Vi đẩy gãy.



Tiếng động lớn khiến cho lão nhân chưa đi xa, quay đầu lại nhìn thì thấy cánh cửa mở rộng, một đại hán khôi ngô bước vào vườn đào.



- Các ngươi muốn làm gì? Chẳng phải nói rồi sao? Ta không biết Đặng Phạm. Nơi này cũng không có Trương tiểu thư.



Tào Bằng vội vàng túm lấy cánh tay Điển Vi:



- Điển đại ca! Xin đừng nóng.



Hắn quay lại đang định xin lỗi lão nhân thì thấy trong đại sảnh chợt có một bóng người lao xuống, lớn tiếng quát:



- Sớm biết các ngươi sẽ tím tới. Ông nội các ngươi ở đây. Muốn bắt thì tới đi.



Tào Bằng nghe thấy âm thanh quen thuộc thì rùng mình.



Hắn xoay người, mở to mắt nhìn người thiếu niên đứng trong sân vườn mà kêu:



- Đầu Hổ ca! Huynh còn sống?