Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 1 : Có muốn lên nhà ngồi một lúc không?

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



LY THỨ 1



Vu Tri Nhạc nhận được thông báo tới chở khách từ khách sạn Inter-Continental đến quảng trường Chung Sơn.



Lúc đó cô đang đứng ở quầy tạp chí trong cửa hàng tiện lợi. Cửa hàng tiện lợi cách khách sạn đó không gần lắm nhưng cô vẫn giương mắt chờ thêm đơn cùng trên tuyến đường đó.



Vu Tri Nhạc để tạp chí lên kệ, chào nhân viên thu ngân một tiếng rồi lên xe đi về hướng khách sạn.



Giá rét ùa về khiến toàn bộ thành phố Ninh chìm trong cái lạnh thấu xương. Cùng với đó ánh đèn sáng trưng trên những tòa nhà cao tầng. Ánh đèn ấm áp phát ra từ hàng trăm ô cửa sổ kia là minh chứng cho sự xa hoa lãng phí vật chất.



Trời thật lạnh.



Dừng ở cổng khách sạn, Vu Tri Nhạc kéo khóa áo khoác lên. Khuôn mặt cô vốn nhỏ, chỉ cần kéo khóa áo lên là cổ áo đã che mất gần nửa khuôn mặt rồi.



Những cô gái làm nghề này cực ít, Vu Tri Nhạc lại có gương mặt khá xinh đẹp nên một đám người đang đứng nói chuyện nhận ra cô ngay. Một gã trong đám người đó gác chân lên đầu xe rồi gọi cô lại hỏi: "Cô nhận đơn đi quảng trường Chung Sơn à?"



Vu Tri Nhạc ừ một tiếng, mặt lại giấu sau cổ áo, tiếng đáp lại nhỏ tới mức người khác không nghe thấy.



Gã kia lại nói tiếp: "Cô là phụ nữ sao so bì tốc độ tay với bọn tôi được."



Một người khác lại tiếp: "Hơn nữa còn không có bạn trai..."



Hai gã đó một tung một hứng tạo nên chuyện cho cả đám người cười lớn.



Thu hồi tầm mắt, Vu Tri Nhạc cũng lười phản ứng lại. Cô đi thẳng vào khách sạn. Ở cửa và đại sảnh đều là mấy tốp người tụm năm tụm ba lôi lôi kéo kéo...



Có người say tới mức nói lung tung, không đứng thẳng được người, chỉ thiếu nước để người ta khiêng đi. Đa số người đã tỉnh rượu thì cười xòa làm lành, đồng thời ai cũng đi cùng một cô gái say đến đỏ mặt bên cạnh. Về đêm là nơi này lại có cảnh tượng như vậy, Vu Tri Nhạc đã sớm quen rồi.



Vu Tri Nhạc cởi một bên găng tay rồi lấy điện thoại ra. Đối phương vẫn chưa gọi điện cho cô, cô đành phải liên lạc trước.



Chờ một lúc thì bên kia bắt máy. Không ngoài dự liệu, đầu bên kia là giọng nói không rõ ràng của một chàng trai trẻ: "Ai vậy..."



Vu Tri Nhạc đáp: "Lái xe thuê."



"Ơ...?" Anh mờ mịt trả lời, hơi rượu như phảng phất theo điện thoại truyền tới khiến người ta phải nhíu mày.



Vu Tri Nhạc cau mày: "Anh gọi lái xe thuê mà không nhớ sao?"



"Tôi có gọi lái xe thuê à?" Có vẻ như anh ta bỏ điện thoại ra rồi hỏi người bạn bên cạnh một câu như vậy. Bởi tiếp sau đó có tiếng trả lời ngay: "Là tôi gọi đấy."



"Tôi gọi giúp cậu." Người đàn ông bên cạnh nói: "Để người ta lái thay cho, cậu cũng bảo hôm nay trợ lý của cậu bận mà."



"Lái thay cái gì mà lái thay? Bao nhiêu tiền?" Người ở đầu dây bên kia rất khó hiểu hỏi lại: "Vậy tôi phải làm gì? Muốn tôi trả tiền xe à?"




Đó là bài Animals của nhóm Maroon 5.



"Baby I"m preying on you tonight.



Đêm nay anh sẽ bắt được em.



Hunt you down eat you alive.



Truy đuổi và nuốt trọn em.



Just like animals.



Như những con thú vậy.



Maybe you think that you can hide.



Em nghĩ mình có thể lảng tránh sao?



I can smell your scent for miles...



Cách xa ngàn dặm anh cũng cảm nhận được mùi hương của em..."



Không có những lời nói dư thừa, sau khi bài hát kết thúc, xe dừng ở hầm để xe B1 của quảng trường Chung Sơn. Quảng trường Chung Sơn là khu dân cư xa hoa nhất ở trung tâm thành phố. Diện tích cùng giá cả ở đây không khác biệt thự là mấy.



Vu Tri Nhạc tắt nhạc, tắt máy, trả lại chìa khóa xe cho Cảnh Thắng sau đó xuống xe, không ngoảnh đầu lại mà tiến về phía ghế sau. Cảnh Thắng thấy vậy liền bám sát theo sau. Vẫn còn chút men say nên anh đi bộ thôi cũng có chút lảo đảo.



Vu Tri Nhạc mở cửa xe, cúi người lấy bằng lái xe rồi kẹp ở cánh tay. Cô đang định đóng cửa sau lại thì có một cánh tay đã chặn trước, không cho cô đóng cửa lại.



Vu Tri Nhạc giương mắt nhìn, người chặn cửa lại chính là chủ của chiếc xe.



Anh buông tay, nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: "Xe này thế nào?"



Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái, không vui không giận bình luận một câu: "Rất tốt."



"Thế sao?" Dòng xe thượng hạng của Porsche có thể không tốt à?



Ầm một tiếng, Cảnh Thắng đóng cửa xe lại, một tay khác đút vào túi áo. Anh lại nhìn về phía Vu Tri Nhạc lần nữa, đáy mắt đều là ý cười.



Cảnh Thắng là điển hình của người có mắt một mí. Chỉ cần cười một cái muốn bao nhiêu xấu xa đều có, thật hấp dẫn người khác. Lúc này, anh lại tươi cười ám chỉ lộ liễu như thế. So với bản nhạc trong xe lúc trước cũng không kém là bao.



Sau đó, anh cong khoe môi hỏi cô: "Có muốn lên nhà ngồi một lúc không?"



Hết chương 1.



Lời của B.: Đọc chương này các bạn hãy nghe bài Animals của Maroon 5 để thấy độ ấu trĩ của bạn tiểu Cảnh nhà ta =))