[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Chương 1 : Tiết tử

Ngày đăng: 00:47 22/04/20


Tử Dương điện nội quỷ ảnh trọng



Tinh quân hàng thế thi thân trung



Không thể tính chính xác, nhưng ước chừng trong thời kì Đại Tống, trên trời có phi tinh giáng xuống, bầu trời cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng mang đến mưa rào ba ngày không dứt.



Thiên địa nhân thần chẳng thể ngờ rằng, linh châu dùng để trấn Côn Lôn Tỏa Yêu tháp đột nhiên nứt ra, yêu tà tẫn thích, cuồng phóng thiên hạ. Cánh cửa liên thông Ma giới vô cớ bị phá, mặc dù Ma tộc chịu trói buộc của tôn chủ chưa thể hoành hành, nhưng đã có dấu hiệu manh nha.



Nhân giới nguy ngập, tuy rằng có đạo pháp tiên sư hỗ trợ, nhưng yêu ma quỉ quái vẫn đang dần mạnh lên, thế mới nói đạo cao một thước, ma cao một trượng. Nhân gian chúng sinh lúc này chỉ mong Côn Lôn tiên nhân có thể trùng tu lại Tỏa Yêu tháp, vây bắt yêu ma để nhân gian yên bình trở lại.



Song, trùng chấn Linh Châu tháp đâu phải chuyện dễ dàng? Linh cảm hạ giới rối loạn, thần nhân cũng lo lắng bèn phái hạ Thất nguyên giải ách tinh quân xuống phàm trần tìm linh châu để trùng tu bảo tháp.



Ở Hoàng thành dưới nhân gian, trong Tử Dương điện tiếng khóc của thái giám, cung nữ vang đến hô thiên thưởng địa, con trai thứ bảy của hoàng đế vì bạo bệnh mà bỏ mình. Người con thứ bảy này tuy rằng không học hành cũng chẳng nghề nghiệp nhưng nhờ có khả năng a dua nịnh hót mà muốn gì được nấy, là ái tử luôn khiến cho hoàng đế vui vẻ. Có điều tuổi thọ đã hết, Diêm Vương báo canh ba, canh năm bất lưu nhân, dù là dưới một người trên vạn người cũng không thể tránh khỏi.



Chỉ tiếc cả sảnh đường thái giám cung nữ, tuổi còn quá nhỏ lại bị tuẫn táng cùng. Bên cạnh thi thể người người quỳ xuống khóc rống, nhưng phần lớn là thương cho thân thế bi thảm của mình, chứ được mấy ai nhỏ lệ vì Thất hoàng tử kia?



Có điều hoàng đế thật một mảng chân thành, cầm bàn tay sớm đã lạnh như băng, nhớ tới tiếng cười lẫn giận dỗi của đứa con ngày thường, không khỏi lặng lẽ rơi lệ.



Đường tiền môn hậu, quỷ ảnh lay động, phàm nhân mắt thường không thể nhìn thấy, Đầu Trâu, Mặt Ngựa của địa phủ sớm đã đứng một bên, nhìn một lát rồi ném Tỏa hồn thiết liên lôi ra ba hồn bảy vía của Thất hoàng tử kia ra khỏi thi hài.



Người vừa chết, hồn tự nhiên trở nên hồ đồ đờ đẫn, người kia lúc trước ương ngạnh, bây giờ trở nên dị thường ngoan ngoãn cùng Đầu Trâu đi xuống.



Sinh khí cuối cùng trong không trung tiêu tán, Mặt Ngựa cũng chuẩn bị đi bỗng gặp nhất mạt tinh quang từ trên trời giáng xuống, một thần nhân khoan thai đi tới, ánh mắt mang theo phong thái phi dương, tóc như quang ti, lại mềm mại tựa lưu vân, khiến người kinh ngạc không hiểu, chợt nghe thần quân lên tiếng.



“Ta là Thiên Tuyền Cung Cự Môn Tinh Quân, theo ý chỉ Thiên đế xuống nhân gian tìm đạo bảo châu, cần mượn thân thể người này dùng một chút.”



Mặc Ngựa sao dám không theo, vội vàng tránh ra một bên nhìn thần quân thong dong tiến đến từ từ nhập vào thi hài đã lạnh như băng kia, ánh sáng thiên tinh rực rỡ dần dần thu liễm vào trong cơ thể, chỉ khoảng nửa khắc sau mọi thứ trở lại bình thường.
Thấy hắn không nói, bò cạp yêu vội vàng tiếp.



“Nếu như thượng tiên không tin, có thể tán đi toàn thân yêu lực của tiểu yêu, chỉ cần lưu cho tiểu yêu một mạng, tiểu yêu nhất định sẽ dốc sức hoàn thành lời hứa!!”



“Lưu ngươi một mạng?”



Thất hoàng tử trên mặt không chút biểu tình, cũng chẳng nhìn ra được hắn vui buồn. Bò cạp yêu dĩ nhiên không thể đoán được hắn đang tính toán cái gì, chỉ liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Đột nhiên, trong ngực nhói lên một cơn đau đớn kịch liệt, hắn hoảng sợ ngẩng đầu, không tin nổi nhìn Thất hoàng tử mặt vẫn không chút thay đổi.



Bò cạp yêu nguyên đan bị phá nát, hắc sắc yêu khí tản mác ra khỏi cơ thể của hắn, không lâu sau chỉ còn một đống hắc y bào nằm trên mặt đất.



Thất hoàng tử hơi động thân đẩy ra y bào, liền thấy phía dưới một con bò cạp màu đen sáng bóng, dĩ nhiên đã chết cứng ngắc.



“Ngươi nói cầu ta tha cho ngươi thì ai tha cho Thất hoảng tử kia? Nếu người không chết thì ta đâu ở nơi này? Chỉ là thiên lý tuần hoàn, mọi chuyện đều đã có định số.”



Tử Dương điện này bị bò cạp yêu tác loạn một trận trở thành tàn tích, Thất hoàng tử nhìn xem bốn phía, không khỏi thở dài.



“E rằng bò cạp yêu này chết xong, người khởi xướng cũng không khỏi mua dây buộc mình.”



Quả nhiên, không đợi đến ngày hôm sau, nội điện hoàng thành đã xuất hiện sự tình kỳ quái.



Mẹ ruột của Thất hoàng tử, Lý quý phi chết bất đắc kì tử trong phòng, khi chết có vô số bò cạp quanh quẩn bên người, thậm chí còn có con bò ra từ trong mũi, trong miệng nàng, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi khiếp đảm. Hoàng đế bất đắc dĩ phải hạ lệnh cho người phóng hỏa đốt điện sở cư của Lý quý phi. Trận đại hỏa này kéo dài ước chừng ba ngày ba đêm.



Sau chuyện đó, hồi sinh Thất hoàng tử chào từ biệt hoàng đế, có ý muốn chu du thiên hạ.



Hoàng đế cho rằng nhi tử muốn thực hiện kỳ vọng của vi mẫu để trọn đạo làm con nên cũng chấp thuận, ban cho tước vị Vương gia.