Thệ Bất Vi Phi

Chương 50 : Mị lực của bão cẩm

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Edit: Docke



Đương nhiên, còn chưa đi đến nơi đã bị chặn lại giữa đường. Ta đã dặn dò nhân viên bảo vệ kỹ viện rất kỹ càng, nếu như có chuyện không hay xảy ra đều phải ra tay xử lý. Lúc Tư Đồ rảnh rỗi đã dạy cho họ vài ba chiêu, vừa có thể ngăn chặn được lão già kia vừa không làm thương hại đến hắn.  Lão già kia không đến được nơi cần đến, bị lôi đi rồi còn gấp gáp kêu to: “Bão Cẩm cô nương, Bão Cẩm cô nương, ta có bạc…” 



Ta vừa thấy đã biết, lại là một fan hâm mộ không biết sống chết của Bão Cẩm, còn trông rất quen mắt. Ta đang suy nghĩ xem đã gặp qua lão già này ở đâu. Bão Cẩm khóe miệng khẽ nhếch lên một cái, đem biểu đạt thế nào là nữ tử thanh lâu xem tiền như cỏ rác phát huy đến cực điểm.



Ta nghĩ. Nếu như để cho những fan hâm mộ của nàng nhìn thấy bộ dạng của nàng bây giờ, hình tượng thanh thuần như nước kia chỉ sợ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt. Khách hàng cũng sẽ giảm bớt không ít.



Nàng nói: “Chỉ là một sư phụ giám bảo của Phẩm Ngọc Phường mà cũng muốn nghe ta hát sao?”



Ta mới nhớ, thì ra, lão già này chính là lão tiền bối nổi danh trong giới ngọc thạch rầm rĩ một thời, tên là Ngọc Hồn Chỉ – Trọng Ngọc Thanh. Lúc ta đến Phẩm Ngọc Phường bán mẫu thiết kế ngọc thạch, dùng khóe mắt thoáng liếc qua một cái. Thấy hắn đang vênh váo tự đắc giáo huấn tiểu đồ đệ, không nhìn thấy ta. Mà cho dù có nhìn thấy, hiện tại, hắn cũng không thể nhận ra ta được. Đi chơi gái, tất nhiên phải hóa trang rồi… Trên mặt ta, gắn hai rúm ria mép, lông mi cũng làm thô một chút, tạo hình tổng thể chính là quỷ Nhật Bản.



Ta nghĩ. Lão sư của Phẩm Ngọc Phường cũng thật thú vị. Nghe nói tay nghề giám ngọc của lão cực cao, đạt đến mức ngọc phải xuất hồn, cho nên mới có được danh xưng đó. Đương nhiên, khả năng cũng có khuyếch đại một chút. Không ngờ khi đến Hoa Hương Các chơi, địa vị lại hóa ra thấp bé như thế. Khóe mắt Bão Cẩm cũng không thèm liếc nhìn lão một chút. Thấy tình huống của đại gia cùng nghành nghề, ta nghĩ cũng nên giúp lão một chút. Dù sao, xướng lên một điệu hát cũng sẽ không gây tổn thất miếng thịt nào của Bão Cẩm mà.



Bão Cẩm tâm không sang tình không muốn, đi đến chỗ lão già. Đám nhân viên bảo vệ vây quanh lão buông lão ra. Lão già cười tươi đến nỗi cái mặt biến thành một đóa hoa cúc…



Tiểu Phúc Tử ngồi bên cạnh, hỏi ta: “Ngươi muốn làm gì vậy?”




Lâm quản gia nói: “Nếu vậy, ngài là?”



Người thanh niên kia nói: “Ta họ Tào, là cháu của Tào quản lý.”



Lâm quản gia đã hiểu, thì ra là họ hàng thân thích của quản lý Phẩm Ngọc Phường. Khó trách lại đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho người thanh niên này đến làm.



Hắn hỏi: “Nghe nói lúc trước chân của Tào quản lý bị thương, không biết đã khỏi chưa?”



Người thanh niên kia cười cười nói: “Lâm quản gia, ngài nhớ sai rồi. Thúc thúc ta trước đây ngã từ mái nhà xuống bị thương, đâu phải là chân? Mà sớm cũng đã khỏe từ lâu rồi, ngài không nhớ cũng phải.”



Lâm quản gia vỗ vỗ đầu, à một tiếng, mỉm cười nói: “Ôi, lão già rồi, trí nhớ cũng không được tốt lắm, khiến ngài chê cười. À, đúng rồi, lần trước ta đưa cho Tào quản lý một bình ngọc bích nhờ hắn giúp ta bán, không biết đã bán được chưa nhỉ?”



Người thanh niên cười nói: “Lâm quản gia, xem ra trí nhớ của ngài cũng thật tệ. Tiền bán cái bình đó đã đưa cho ngài lâu rồi. Ngài còn mời thúc thúc ta uống rượu nữa, ngài quên rồi sao?”



Lâm quản gia vội vã xin lỗi: “Ta thật sự đã già rồi, thật sự đã già rồi. Ngươi mà không nhắc ta, ta thật sự đã quên mất.”