Thệ Bất Vi Phi

Chương 51 : Tính sổ

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Edit: Docke



Người thanh niên lấy từ trong tay nải ra hai đống sổ sách lớn đặt xuống bàn rồi nói: “Lâm quản gia người xem. Trong tiệm của ta còn rất nhiều việc, chúng ta bắt đầu luôn nhé?”



Lâm quản gia gật đầu, kêu người đem đến một cái bàn tính thật lớn. Hình tròn dáng cung, to phải đến gấp đôi bàn tính thông thường chứ chẳng chơi. Châu tính và khuông gỗ đánh nhau phát ra tiếng kim thạch, đủ biết không phải vật bình thường rồi.  



Người thanh niên hiển nhiên là lần đầu đến đây đối chiếu sổ sách, đối với bàn tính kỳ lạ này cũng có chút tò mò. Hắn hỏi Lâm quản gia: “Bàn tính này chính là do Kim Chỉ Thông của Quỷ Thủ Phường chế tạo – bàn tính Mặc Ngọc đúng không?”



Lâm quản gia gật gù đắc ý đáp: “Bàn tính bình thường chỉ có thể tính toán đến bảy con số, nhưng bàn tính này có thể tính trên mười ba con số. Mặc kệ sổ sách của Phẩm Ngọc Phường khó tính như thế nào, ta nghĩ, nó đều có thể giải quyết.”



Người thanh niên nghi hoặc nói: “Sổ sách của Phẩm Ngọc Phường khó tính lắm sao?” Lại như lẩm bẩm: “Cũng không khó khăn lắm mà, không phải ta chỉ dùng nửa ngày đã tính xong rồi sao?”



Lâm quản gia nghe xong, dùng ánh mắt không tin nhìn hắn. Nghĩ rằng, người thanh niên này chính là cái đồ mặt dày. Cả nước trên dưới có đến hàng trăm chi nhánh, vô số công nợ ghi sổ, hắn chỉ cần một buổi tối đã xong, ai dám tin? Bây giờ ta chỉ kiểm tra một chút khoản tổng thu của các tiệm, chỉ sợ cũng mất đến hai ba chung rồi. Thật sự là không biết trời cao đất rộng…



Lâm quản gia có điểm chán ghét người thanh niên này, nghĩ rằng. Phàm là người thích khoác lác đều không có bản lĩnh thật sự. Hôm nay xem ra đống sổ sách này ta phải làm một mình rồi.




Người thanh niên thấy sắc mặt của hắn không tốt, vội cười làm lành, nói: “Đâu có, đâu có, vật này khẳng định không phải là giả, có lẽ là ta lầm thôi…”



Lâm quản gia nhìn thế nào cũng không thấy hắn có chỗ nào là đã nhận sai đâu. Trên mặt hắn không hề có thần sắc tự mình biết sai, chẳng qua chỉ không muốn phản bác con cháu của mình, ừ à cho qua chuyện.



Lâm quản gia càng thêm tức giận, hắn nói: “Cái tên này, thanh niên có cái gì muốn nói thì nói phứt ra đi, đừng có ậm à ậm ừ nữa…”



Người thanh niên miễn cưỡng cười cười, nói: “Lâm quản gia, nếu như ta nói cái gì không đúng, xin ngài đừng trách ta có được không?”



Lâm quản gia nói: “Ngươi xem ta là ai rồi.” Hắn cảm thấy có chút cảm tình tốt đối với thanh niên này, liền xua cơn giận tan thành mây khói.



Người thanh niên ấp a ấp úng nói: “Thật ra, nói rõ ra cũng không sao. Chỉ có điều, nếu ta nói ra, ông chủ Quỷ Thủ Phường nhất định sẽ tìm ta làm phiền cho xem…”



Lâm quản gia càng không cam lòng. Ông dần dần có cảm giác, bản thân đã bị ông chủ Quỷ Thủ Phường chơi xấu một phen rồi chăng?