Thệ Bất Vi Phi

Chương 56 : Tìm mật thất

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Edit: Docke



Tiểu Phúc Tử nóng lòng muốn thử, hiển nhiên nghĩ rằng năng lực bản thân có thể tìm ra mật thất. Ta rất hiếm khi thấy hắn như vậy. Đối với chuyện này ta cũng cảm thấy hứng thú, nghĩ rằng. Hay là thanh toàn cho hắn một lần, để sau này hắn đừng biến thành băng nhân nữa?       



Tiểu Phúc Tử nhìn ta, ta nói: “Nếu không thì ngươi tìm thử xem? Trong hoa viên này nè…”



Tiểu Phúc Tử tuy là một ông cụ non, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên vừa tròn hai mươi tuổi. Vừa nghe ta nói, hắn ra vẻ đứng đắn gật gật đầu, làm như sắp phải hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng lớn lao vậy. Thật ra, tận đáy lòng, suy nghĩ muốn tìm cho bằng được càng lúc càng tăng.



Ta thấy hắn thi triển khinh công, chợt cao chợt thấp, lúc trái lúc phải, xới nền lấy đất, đào lỗ nhỏ, bới tổ kiến. Cuối cùng, ta không thể không ngăn hắn lại. Bởi vì, hắn nhìn cái hầm cầu đã định nhảy xuống đó tìm luôn rồi.



Ta nghĩ, nếu nhảy xuống đó, thối rùm cả người, ta còn làm sao dám trông cậy vào hắn để mang ta nhảy lên lủi xuống nữa. Lỡ may dính lây qua ta, thật là hố to rồi.



Đầu tiên, ta đi vào cửa sau của hoa viên. Hoa viên này nối thẳng ra bên ngoài. Tổng cộng có hai cái cửa sau, một cái hàng năm luôn mở, một cái lại luôn luôn đóng. Phía trước còn chất đầy những thứ tạp nham…



Hiểu rồi chưa, cửa mật thất ở đâu?



Nơi rõ ràng nhất, ngược lại khiến người khác luôn xem nhẹ. Mật thất, đương nhiên là một nơi bí mật. Phải tài năng thế nào mới được chọn làm mật thất chứ. Nào ai có thể ngờ được, cửa mật thất lại ở ngay trước mắt ngươi, vừa đi qua là thấy được ngay đâu?




Ta còn hỏi ông: “Nhà giàu mới nổi này chẳng lẽ thật sự chỉ là một đại tài chủ bình thường thôi sao?”



Lão cha hờ nói: “Nếu con đã gọi hắn là nhà giàu mới nổi, thì hắn đương nhiên là một đại tài chủ bình thường rồi…”



Ta hiểu rồi. Thình lình bộc phát, sinh sôi tài vật, thình lình phát tài, mà nguyên nhân khiến hắn phát tài, chính là vì bảo trụ gian mật thất này. Nhưng ta nghĩ. Đại tài chủ họ Trần đại khái cũng không biết mật thất mật bí này. Bởi vì ta nghe lén cha ta nói chuyện, biết được vị đại tài chủ này là bà con thân thích xa của ông. Bởi vì trước đây có giúp ông trải qua cảnh nghèo khó, cho nên ông mới âm thầm đưa họ từ vùng nông thôn gần đó an trí ở nơi này. Đương nhiên còn cho bọn họ một món tiền, rồi để bọn họ vẫn theo nghiệp cũ – giết mổ heo.



Ta đã gặp người thân thích này của phụ thân rồi. Hắn là một tên nhát gan, tham tài, cẩn thận chi li, cộng thêm an phận thủ thường, đi đường cũng sợ dẫm phải con kiến nhỏ. Ta vô cùng bội phục phụ thân, làm sao mà người có thể tìm được một gia đình hoàn hảo đến vậy. Cứ như vậy, nếu như cha ta có xảy ra chuyện gì, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra mặt. Thậm chí, ngay cả mặt mũi cũng không thấy bóng dáng. Tuyệt đối sẽ vì bảo toàn lợi ích gia đình mình mà ngay cả cha ta, họ cũng coi như không quen không biết. Càng không thể nói đến đại tướng quân, người còn cách phụ thân một tầng quan hệ. Mà có khi, ngay cả đại tướng quân cũng không hề hay biết có một hộ gia đình như vậy tồn tại. Hơn nữa, bởi vì bọn họ cẩn thận chi li từng chuyện lớn việc nhỏ, cho nên đối với số tài sản khó hiểu này cũng sẽ sinh ra cảm giác không phải của mình. Đối với thứ không phải của mình, tức sẽ không dám tu sửa quá mức, càng không dám nghĩ đến việc trùng tu, trùng kiến, trang hoàng gì cả. Cứ như vậy, có thể tránh cho mật thất không bị vô ý tìm được. Đương nhiên, ta nghĩ, giấy tờ đất đai nhà cửa, khẳng định là phụ thân không cho bọn họ giữ. Cứ như vậy, càng khiến cho bọn họ gia tăng cảm giác này…



Ta đoán. Cái gọi là hành động giúp đỡ phụ thân lúc ông còn nhỏ, thực chất chính là muốn vào một lúc nào đó có thể hưởng sái một miếng bánh nướng…



Bằng không, người nhà này sao lại có thể thành thật như vậy, không tự cho mình là ân nhân, giành của lão cha hờ ta càng nhiều lợi ích càng tốt sao? Chỉ e rằng, phương thức lão cha hờ báo ân, chân chính là chịu ơn một giọt nước liền đem cả hồ nước mà trả, khiến cho trong thâm tâm, bọn họ ít nhiều sẽ có cảm giác bất an?



Đương nhiên, cũng có khả năng là. Lúc đó phụ thân làm như vậy chính là vì không muốn bọn họ nhận là có quen biết với mình để tránh bị mất mặt. Với kiểu sĩ diện của cha ta, hoàn toàn có khả năng nha. Làm quân sư trong quý phủ của đại tướng quân là một nhân vật thế nào, ai cũng không hy vọng lại có họ hàng thân thích làm nghề giết mổ heo đúng không? Chuyện này không phải sẽ bị người đời cười thúi mũi hay sao? Ta nghĩ, đại tài chủ họ Trần này cũng hiểu chuyện. Cho nên, nếu không phải tính ta vốn ưa thích việc nghe lén nhìn lén hoặc là mấy chuyện liên quan đến ‘lén’, thì làm sao có thể phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ được.



_________________