Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1397 : Trách Thiên

Ngày đăng: 01:26 19/04/20


Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người ngây ngốc, chấn động từ tận đáy lòng, hai vị cổ tổ của dị vực đang đối thoại với Thiên uyên?



Trên mặt sa mạc, xương sọ kia cao tầm ba trượng với màu sắc đen kịt, thất khiếu không ngừng phun ra tinh khí hóa thành ngọn lửa thần bí không ngừng đốt cháy tờ pháp chỉ màu vàng, khiến nó càng ngày càng lấp lánh hơn.



"Chờ chút, xương sọ kia sao lại có một tia khí tức Tiên đạo thế?" Bên phía cửu Thiên có người hãi hùng khiếp vía, xương sọ kia có lai lịch rất lớn thế nhưng lại bị người khác khắc và chế tạo thành một tòa tế đàn.



Nhưng mà, điều kỳ lạ nhất chính là khí tức, nó như bị ăn mòn, lưu chuyển sức mạnh thần bí, thất khiếu phun thần hỏa đáng sợ và kinh người.



Mọi người biết, một khi ngọn lửa này dính phải thì chắc chắn sẽ đốt bản thân thành tro tàn.



Bởi vì có thể tấy được, hư không gần đó đều bốc cháy, không ngừng rút lấy bí lực đại vũ trị, tất cả đều do xương sọ màu đen này tạo nên!



Và chính chính vì như thế nên nhiệt độ của ngọn lửa này cao tới khủng khiếp, như vậy mới có thể đốt tờ giấy màu vàng kim kia được, khiến cho các chữ viết bên trên không ngừng hướng lên vực sâu kia.



"Âu mã nê đạt lạt đức. . ."



Bên trong Thiên uyên, từng ký hiệu màu vàng óng xuất hiện và in hằn nơi đó, âm thanh phát ra vô cùng lớn lao tựa như là ba ngàn cổ Phật đang ngâm tụng, lại như ba ngàn ma tôn hô quát, chấn động lòng người vô cùng.



Quá khủng khiếp, âm thanh này ẩn chứa uy nghiêm vô thượng như đang trách cứ Thiên uyên, như đang trình bày và phân tích một loại nhân quả nào đó với nó!



Tất cả mọi người đều kinh sợ, hai vị cổ tổ An Lan Du Đà nghịch thiên tới mức nào mà có thể làm như vậy, chỉ một tờ pháp chỉ mà đã có thể thành ra thế.



Thời khắc này, rất nhiều sinh linh của dị vực không tự chủ quỳ xuống, là sự thần phục từ tận linh hồn, không ngừng khấu bái quỳ lạy.



Bên phía cửu Thiên thập Địa, dù cho mọi người không muốn thế nhưng rất nhiều người không cách nào kiềm chế nổi, hai chân mềm nhũn, linh hồn lạnh run như muốn quỳ rạp xuống.



Đây là một loại uy thế, như tẩu thú nhỏ yếu nhìn thấy thú vương, là sự kính sợ bẩm sinh, không thể không thần phục.



"Không!"



Có người gào thét, tuyệt không chịu cúi đầu, không muốn quỳ xuống, lúc này hắn phun ra một ngụm tinh huyết giúp bản thân đứng thẳng nơi ấy.
Mấy người sau khi nghe được lời nói này thì thân thể cứng ngắt, tiếp đó là sắc mặt minh bạch, tin tức này quá khủng khiếp và khiến bọn họ liên tưởng tới quá nhiều chuyện.



Muốn nhập quan, hoàn toàn chính xác, là muốn vượt qua Thiên uyên và xông qua Đế quan!



Muốn tìm thứ kia, khả năng sẽ lộ ra đại bí thiên cổ! Việc này hơn nửa sẽ dính tới việc vì sao dị vực phải tiến vào cửu Thiên cho bằng được, muốn giết và tìm cho ra bí mật của giới này!



Đây tuyệt đối là chuyện thiên đại, khiến người khác dựng lông lạnh xương.



Cửu Thiên thập Địa, tới cùng có thứ gì mà hấp dẫn bọn họ dữ vậy?



Ngoài ra, An Lan Du Đà từng nói, muốn tiếp dẫn mấy vị đạo huynh trở về, việc này càng khiến người ta sợ hãi hơn, đừng nói là mấy vị đại kỵ sĩ dù là bản thân Đại trưởng lão cũng tê dại da đầu.



Bên phía Đế quan có người của dị vực?



Hơn nữa, dựa theo lời nói của tờ pháp chỉ đó, cái được gọi là đạo huynh kia chắc chắn đồng cấp với An Lan Du Đà, nếu không làm sao có thể sẽ gọi là huynh chứ?



Tin tức này chỉ cần vừa tưởng tượng thôi cũng đã làm người ta lạnh run cả người, thật sự khủng khiếp tới cực điểm!



Không rét mà run, lạnh lẽo toàn thân, đây là cảm thụ trực quan nhất của Thạch Hạo.



Nhưng, khi cẩn thận suy nghĩ lại thì mọi người chợt sinh ra nghi hoặc, nếu có sinh linh thuộc cấp độ đó thì có cần phải tiếp dẫn về không? Chỉ cần một người cũng đủ đập bay một vực, cứ thế trở về thôi.



"Tiếp dẫn..." Đại trưởng lão lẩm bẩm, trong lòng ngập tràn sự nghi hoặc.



Nhưng vào lúc này, ông lão dị vực cầm túi Càn Khôn phía đối diện chợt bước lên phái trước, hàng vạn tia tiên quang phóng xuất bảo vệ nơi ấy, tựa như là mặt trời đang chiếu rọi.



"Ta khuyên bọn ngươi, sớm giao thứ kia ra đi!" Đây là yêu cầu của hắn.



Trong giây lát, đám người Thạch Hạo đều chấn động trong lòng, nhưng vẫn vô cùng ngóng trông, muốn biết từ người này thứ kia là thứ gì.