Thiên Tài Khí Phi

Chương 166 : Đại kết cục (trung) _ Tình ý kéo dài

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Ba người trải qua mấy ngày bôn ba, rốt cục cũng tới Tuyết Uyên.



Tuyết Uyên cùng Bồng Lai đảo cách một bờ biển, hàng năm không lui tới. Nhưng từ mười năm trước Bồng Lai đảo bắt đầu chăn nuôi tiên hạc bắt, cục diện bắt đầu. Bồng Lai đảo dã tâm cũng dần dần lộ ra, Bồng Lai đảo bắt đầu khiêu khích Tuyết Uyên. Nhưng lúc đó thời cơ còn chưa tới, số lượng tiên hạc chưa đủ nhiều. Bởi vậy Bồng Lai đảo cùng Tuyết Uyên nhiều năm qua vẫn có va chạm.



Thứ hai là vì phu nhân của uyên chủ Tuyết Uyên bị đảo chủ Bồng Lai đảo Minh Huy gây thương tích, làm cho Bồng Lai đảo cùng Tuyết Uyên chính thức chiến tranh. Hai đại thế lực đánh đã hơn một năm, thế cục càng ngày càng khẩn trương. Mà bây giờ là lúc sinh tử tồn vong, Tuyết Uyên đang yếu dần.



Lúc ba người Vân Y tới, bay qua một ngọn núi lớn, thì đến Tuyết Uyên.



Nhìn thấy vách núi, Vân Y đang cười mặt có chút cứng ngắc. Nàng không xác định hỏi Tư Cảnh Hiên:“Hiên, chúng ta thật sự nhảy xuống sao?”



Trời ạ, này cũng quá điên cuồng đi. Vách núi này sâu không thấy đáy. Cứ như vậy nhảy xuống, có thể sống sao?



Nhìn Vân Y khẩn trương, Tư Cảnh Hiên cười giải thích nói:“Y y, không có gì, Xuất Trần có thiên tàm ti, chút nữa chúng ta dùng thiên tàm ti đi xuống.”



Nghe nói như thế, Vân Y tò mò nhìn về phía Xuất Trần, mà hắn đã đưa ra hai sợi thiên tàm ti.



Nhìn thiên tàm ti, hai mắt Vân Y sáng rực, trong lòng nghĩ, đây chẳng lẽ chính là thiên tàm ti trong truyền thuyết sao.



Nhìn Vân Y hứng thú, khóe miệng Xuất Trần hơi cong lên.



Nhưng Vân Y nhanh chóng phát hiện chỗ không đúng.



Vì sao chỉ có hai sợi thiên tàm ti đâu? Các nàng có ba người, như vậy, có một người không dùng thiên tàm ti.



Vì thế Vân Y quay đầu hỏi:“Xuất Trần, ngươi không cần thiên tàm ti sao? Không có thiên tàm ti, ngươi xuống như thế nào?”



Không chờ Xuất Trần trả lời, Tư Cảnh Hiên đã trả lời Vân Y.



“Không phải Xuất Trần không cần, mà là nàng không cần.”



“Cái gì……” Vân Y cảm thấy mình có chút không hiểu.



Lúc Vân Y chưa phản ứng tới được, cảm giác mình đã muốn bay lên. Vân Y kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tư Cảnh Hiên, phát hiện hắn lúc này cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt hàm chứa ý cười.



Lúc này, Vân Y bị Tư Cảnh Hiên ôm vào lòng, đi xuống dưới.



Dưới tình cảnh này, Vân Y đột nhiên nhớ lại lần đó Tư Cảnh Hiên ôm mình nhảy xuống vực.



Lúc ấy, nàng đang trong trạng thái chết giả, cho nên vẫn có cảm giác. Chỉ là lúc tỉnh lại thì không nhớ, nhưng sau đó cũng từ từ nghĩ tới.



Giờ phút này, cảm thụ được gió bên tai gào thét, Vân Y trong lòng nghĩ lúc ấy Tư Cảnh Hiên ôm mình nhảy xuống vực, không thể tưởng tượng được.



Tình yêu này, ấm áp trái tim Vân Y, làm cho nàng sống có ý nghĩa.



Nghĩ, không tự giác đôi mắt Vân Y ngập nước, sóng mắt lưu chuyển, đúng là vô tận thâm tình.



Một bên Xuất Trần nhìn đến loại tình huống này, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, quay người lại, lao xuống vực.



Ôm Vân Y Tư Cảnh Hiên cảm thụ được ánh nhìn của nàng, chỉ cảm thấy lòng cứng rắn của mình, giờ phút này đã đã mềm mại như tơ.



“Hiên, về sau không được làm việc điên rồ.” Vân Y nhìn Tư Cảnh Hiên, động tình nói.



Nghe được Vân Y nói, trong mắtTư Cảnh Hiên tràn đầy si tình, nhìn Vân Y, khóe miệng tươi cười hạnh phúc mà ấm áp.



“Không phải việc ngốc, mà là chuyện hạnh phúc, chuyện hạnh phúc nhất.” Tư Cảnh Hiên nói xong, khóe miệng tươi cười chân thật mà ấm áp.



Nhìn hắn như thế, trong mắt Vân Y hiện lên cảm động cùng động dung.



Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt anh tuấn của Tư Cảnh Hiên. Vân Y không thể nói rõ cảm giác lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, tràn đầy.



“Hiên, huynh thật khờ, huynh là người ngốc nhất trên thế giới này.”



Nghe nói như thế, Tư Cảnh Hiên cũng đột nhiên bắt lấy tay Vân Y, cười nói:“Đúng, ta là ngốc tử, ta là người ngốc nhất thiên hạ. Nhưng, vì nàng, ta cam tình nguyện làm người ngốc nhất trên đời.”



Vân Y cố gắng nuốt nước mắt, trên mặt mang theo nụ cười, đột nhiên nhào vào lòng Tư Cảnh Hiên, thanh âm ôn nhuyễn mà triền miên nói:“Hiên, thiên hạ này không chỉ mình huynh ngốc, ta cũng ngốc. Chúng ta đều ngốc, hai chúng ta không rời xa nhau được. Chúng ta sống với nhau thật lâu, đến răng long đầu bạc.”



Nghe nói như thế, Tư Cảnh Hiên ôm Vân Y thật chặt, muốn đem nữ tử này hòa vào mình mới có thể cho nàng hiểu được nhu tình của hắn.



“A Hiên, có phải lo lắng ta sẽ khi dễ tiểu thê tử của ngươi a, sao lại ôm nàng như vậy, không muốn cho ta nhìn sao a?”



Đột nhiên một thanh âm khoan khoái ở bên tai vang lên, Vân Y tò mò quay đầu lại.



Chỉ thấy có rất nhiều người, nhất thời Vân Y cảm thấy mặt nóng lên.



Làm sao có thể trước mặt nhiều người, làm chuyện mất mặt được chứ?



Thật là, sao Tư Cảnh Hiên không nói với mình? Hại mình xấu hổ, về sau sống ở Tuyết Uyên như thế nào.



Càng nghĩ, Vân Y càng cảm thấy phẫn nộ, oán hận nhéo hông Tư Cảnh Hiên.



Mà Tư Cảnh Hiên làm như không đau, ngược lại đối với Vân Y càng ôn nhu. Nhất thời Vân Y cảm thấy mình như đang đánh vào bông, không có phản ứng. Không đúng, không phải không phản ứng, vẫn có phản ứng, là ôn nhu phản ứng.



Quên đi, mình vẫn nên làm đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.



“Mợ, sao lại có nhiều người đến vậy, không phải là trách a Hiên lâu rồi không về thăm người sao?” Tư Cảnh Hiên cũng cười đáp lại.



“Ta cũng định làm thế, nhưng Tư trang chủ võ công cao như vậy, ta không dám a.” Tuyết Uyên phu nhân cười nói, cuối cùng ngữ khí lại trêu chọc.



Vân Y tò mò quay đầu lại, lập tức thấy một người áo trắng, tóc được một câu ngọc trâm vấn lên. Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt trong trẻo thanh khiết. Khuôn mặt còn trắng hơn cả tuyết, làm cho người ta nhịn không được nhìn lại lần nữa.



Nàng là mẫu thân Xuất Trần a, thật sự xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành.



Vân Y nhìn Xuất Trần, phát hiện khí chất của Xuất Trần càng lạnh hơn cả băng tuyết.



Mà dung mạo của hắn, không thể nghi ngờ là di truyền từ mẫu thân.



Khi Vân Y nhìn mẫu thân Xuất Trần, Cẩn Vân Nhiên cũng lặng yên đến trước mặt Vân Y. Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt sắc vô song của Vân Y, còn có đôi mắt tuyệt đại tao nhã, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng cùng vui mừng ý cười.



“Đây là thê tử a Hiên sao, Vân Y a, thật sự là mỹ nhân.”



Nghe thế, Vân Y nhìn nàng, mợ, Cẩn Vân Nhiên, cảm thấy thân thiết.



Sau đó, Tư Cảnh Hiên nhẹ nhàng cầm tay Vân Y, ngữ khí ôn nhu nói:“Mợ, đây là Vân Y, thê tử của ta.”



Cẩn Vân Nhiên nhìn thái độ Tư Cảnh Hiên, trong lòng hiểu rõ, vươn tay, ôn nhu sờ đầu Vân Y, nói:“Đứa trẻ ngoan, các ngươi sẽ hạnh phúc cả đời.”



Nghe trưởng bối chúc phúc, Vân Y cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt. Đây là lần đầu tiên, được trưởng bối chúc phúc, Vân Y cảm thấy trong lòng hạnh phúc.



Vân Y nhu thuận gọi mợ, trên mặt là nụ cười ấm áp.



Cẩn Vân Nhiên còn muốn nói, nhưng lại bị Xuất Trần ngăn cản.



“Nương, cho bọn họ nghỉ ngơi một chút đi, đi đường mệt mỏi rồi.”



Nghe thế, Cẩn Vân Nhiên cười nói:“Xem ta, thật mau quên, mau vào nhà.”



Sau đó, đoàn người đi vào nghỉ ngơi.



Dọc đường đi chỉ toàn tuyết trắng, trong suốt một mảnh, trước kia ở hiện đại Vân Y rất ít thấy tuyết được mở mang tầm mắt.



Nhìn xung qaunh, Vân Y nhớ Tư Cảnh Hiên từng giới thiệu Tuyết Uyên.



Tuyết Uyên như tên, quanh năm đều bao phủ bởi tuyết. Nhưng người của Tuyết Uyên từ nhỏ đã có nội công tâm pháp, cho nên không sợ giá lạnh.



Vân Y nhìn Tuyết Uyên dùng băng xây thành phòng ốc, trong mắt lóe ra tia sáng.



“Y y và Sở Hiên phòng băng hướng Bắc a.”



Mợ đột nhiên nói, làm cho Vân Y sắc mặt nhịn không được đỏ lên, trong lòng nghĩ sao ý của mình, nàng có thể biết đâu?



Chỉ chốc lát, một đám người dẫn Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên đến nơi ở, một căn phòng băng tinh xảo xinh đẹp.



Thật sự rất đẹp, hoàn toàn dùng băng mài thành, không chứa một tia tạp chất. Hơn nữa tinh xảo vô song, nơi nơi có điêu khắc rất nhiều hoa văn. Hoa văn này làm nàng cảm thấy quen thuộc.



Nhìn hoa văn, Vân Y quay đầu, muốn hỏi Tư Cảnh Hiên, cũng phát hiện Tư Cảnh Hiên nhìn về một hướng. Vân Y nhìn theo, phát hiện đúng là hoa văn hấp dẫn mà quen thuộc.



Vân Y lại quay đầu nhìn về phía Tư Cảnh Hiên, phát hiện trong mắt Tư Cảnh Hiên tràn đầy ưu thương cùng áy náy.



Đây là hoa Phượng hoàng, Vân Y đột nhiên nghĩ tới, trong hoàng cung ở Sở quốc đã nhìn thấy. Hoa này, ở Tuyết Uyên có thể thấy, nhưng ở hoàng cung của Sở quốc là điều cấm kỵ. Hơn nữa, hình như hoa này có quan hệ với Tư Cảnh Hiên.



Vân Y cúi đầu, giả bộ có chút mệt nhọc.



Mà Cẩn Vân Nhiên nhìn Tư Cảnh Hiên, tự nhiên biết Tư Cảnh Hiên nghĩ gì, nên vỗ vai hắn, từ ái nói:“Tuyết Uyên cùng Bồng Lai đảo huyết hải thâm cừu, chúng ta nhất định báo thù.”



Lúc này thần sắc trên mặt mợ không còn thần sắc trong trẻo, lộ ra biểu tình kiên nghị mà chấp nhất.



Nghe mợ nói, Tư Cảnh Hiên nhịn không được thở dài một hơi. Nhưng trong ánh mắt cũng kiên định một mảnh, đột nhiên Tư Cảnh Hiên tựa hồ nhớ ra, vội hỏi thương thế của mợ.



“Mợ, nghe nói ngươi bị thương, không biết thương thế như thế nào?”



Nghe Tư Cảnh Hiên quan tâm, nàng hiểu ý cười, phong khinh vân đạm cười.



“Mợ không có gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”



Tư Cảnh Hiên nhìn mợ, phát hiện hơi thở của mợ có chút không xong, rõ ràng là bị nội thương nặng. Nhưng, mợ đã nói không có gì, mình dây dưa cũng vô bổ.



Chỉ là, trong lòng Tư Cảnh Hiên càng hận Bồng Lai đảo thêm một tầng.



Bồng Lai đảo, giết phụ thân hắn, bức tử mẫu thân hắn, mà nay lại hại cả mợ luôn yêu thương hắn. Bồng Lai đảo, phải chết.



Không tự giác, hơi thở quanh thân của Tư Cảnh Hiên có chút cuồng loạn. Cẩn Vân Nhiên nhìn như vậy, trong lòng cũng khổ sở. Nàng biết Hiên hận và đau, nhưng nàng cũng không có cách nào giúp hắn.



Vân Y cảm nhận được biến hóa của Tư Cảnh Hiên, vươn tay mình, vỗ nhẹ vào tay Tư Cảnh Hiên, thể hiện sự tin tưởng.



Tư Cảnh Hiên đang bị cắn nuốt bởi cảm xúc kia, đột nhiên cảm giác trên tay mềm mại. Loại ôn nhu này giống như ánh sáng, nháy mắt chiếu sáng lòng hắn.



Tư Cảnh Hiên giương mắt nhìn Vân Y, trong mắt là cảm tình kiên định, tay hắn cũng nắm tay nàng.



Nhìn vợ chồng son thâm tình, Cẩn Vân Nhiên khóe miệng khẽ người, mang theo người hầu rời đi.



Lúc xoay người, nụ cười trên mặt nàng biến mất, ngược lại biến thành ngưng trọng biểu tình.



Bồng Lai đảo cùng Tuyết Uyên đấu tranh ngày càng kịch liệt, cũng gần là trận cuối cùng. Trận chiến cuối cùng, sẽ quyết định sinh tử của Tuyết Uyên.



Tuyết Uyên ngàn năm cơ nghiệp, sao lại có thể xuống dốc?



Cẩn Vân Nhiên trên mặt một mảnh ảm đạm, không còn sáng sủa. Nàng trước đó vài ngày bị Bồng Lai đảo, Minh Huy đả thương, nay thân thể bị trọng thương, đã không có sức chiến đấu, Tuyết Uyên bây giờ lại họa vô đơn chí.



Xuất Trần võ công tuy rằng rất cao, nhưng chống lại cao thủ như Minh Huy vẫn không đủ. Bình thường nàng cùng Vô Ngân hợp thủ mới có thể chống đỡ với Minh Huy, nhưng bây giờ, bản thân mình bị trọng thương, chỉ dựa vào Xuất Trần và Vô Ngân, sao ngăn cản được Minh Huy công kích.



Nói a Hiên trở về, nàng cũng bất đắc dĩ. Nàng biết mình ích kỷ, nhất là nhìn a Hiên cùng Vân Y thâm tình, thật sự không đành lòng đem một đôi bích nhân đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm.



Nhưng nếu không có bọn họ tương trợ, Tuyết Uyên chết không thể nghi ngờ.



Người theo Cẩn Vân Nhiên sau khi rời phòng, cũng lặng lẽ lui xuống.



Xuất Trần nhìn mẫu thân như vậy, trong ánh mắt hiện lên một chút đau lòng. Xuất Trần luôn không đổi sắc mặt, trên mặt cũng lộ ra ngưng trọng biểu tình.



Hắn đi lên, nắm tay nàng, thanh âm mang theo độ ấm.



“Nương, không có gì. Vô luận có chuyện gì, ta cùng phụ thân đều ở bên cạnh ngươi.”



Cẩn Vân Nhiên nghe nói như thế, trong ánh mắt hiện lên cảm động, nàng nhìn Xuất Trần cười gật gật đầu.



Đủ, có trượng phu yêu mình, có con vĩ đại. Cả đời này, không mong gì nữa.



Mà bên kia, Tư Cảnh Hiên ôm Vân Y vào phòng, nhìn bên trong càng tinh xảo bố trí, Vân Y không khỏi cảm thán người Tuyết Uyên tài hoa.



“Người Tuyết Uyên là người tài ba, làm ra căn phòng tinh xảo như thế này. Tuy rằng dùng vật lạnh như băng tạo thành, nhưng cũng làm cho người ta không cảm thấy lạnh. Trong phòng bố trí lại tinh xảo, làm cho người ta cảm thấy trong lòng ấm áp.”



Đến bên trong, không cần Tư Cảnh Hiên buông tay, nàng nhảy xuống. Nàng chạy khắp nơi, không ngừng cảm thán bên trong xinh đẹp. Từng chỗ điêu khắc, từng chỗ phù điêu, đều xa hoa, quả thực không giống vật của thế gian. Bởi vì, mỗi một bút, đều đẹp đến cực hạn, làm cho người ta nín thở.



Tay Vân Y đặt trên băng, cẩn thận cảm thụ hoa văn điêu khắc.



Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y như vậy, trong ánh mắt nhu tình một mảnh, trong lòng tràn đầy bi thương.



Hắn không có nói cho Vân Y, chỗ này là phụ thân Tư Minh Dạ vì mẫu thân Tuyết Linh Ca của hắn tạo thành. Mỗi một chỗ, mỗi một góc đều dùng hết tâm huyết, tràn ngập thâm tình.



Vân Y đang nhìn nơi khác, đột nhiên cảm nhận được Tư Cảnh Hiên đau thương. Nàng quay đầu, nhìn Tư Cảnh Hiên thâm tình nhìn mình, khóe miệng mang theo ý cười. Nhưng, không biết vì sao Vân Y cảm thấy nụ cười đó mang đầy chua sót.



Vân Y đột nhiên chạy qua, gắt gao ôm Tư Cảnh Hiên, ngữ khí lo lắng nói:“Hiên, huynh làm sao vậy?”



Nhìn nàng, ánh mắt Tư Cảnh Hiên lộ ra vẻ yếu ớt. Hắn không nói gì, chỉ gắt gao nhìn Vân Y, sợ nàng sẽ biến mất.



Vân Y không biết nói gì cho tốt, chỉ gắt gao ôm Tư Cảnh Hiên.



Đột nhiên, cảm giác trên đầu khẽ nặng, Tư Cảnh Hiên đột nhiên gác cằm trên đầu Vân Y, hai tay cũng gắt gao ôm nàng.



“Y y, ta yêu nàng, chúng ta vĩnh viễn không xa rời.”



Tư Cảnh Hiên nói xong, không nói gì nữa, càng ôm Vân Y.



Ban đêm, Vân Y lẳng lặng ngồi trên nóc nhà nhìn sao trên trời.



Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên ăn xong cơm chiều, có người đến mời Tư Cảnh Hiên đi gặp uyên chủ Vô Ngân.



Mà Vân Y lại nhàm chán ở trong phòng, Vân Y phát hiện nóc nhà này.



Nóc nhà này rất kỳ lạ, không giống như những phòng ốc khác. Nhưng nóc nhà này ở giữa lại khắc đầy hoa phượng hoàng. Hoa phượng hoàng này được khắc tỉ mỉ, tinh xảo, làm cho Vân Y giống như thấy được một đoạn thâm tình.



Vân Y lắc lắc đầu, không khỏi bật cười, nghĩ mình có phải suy nghĩ nhiều hay không.



Nóc nhà này hấp dẫn Vân Y là bức điêu khắc hai nam nữ ôm nhau.



Hai người đều là một thân tuyết y, vẻ mặt hạnh phúc an bình.



Nữ tử dung mạo thiên thành, giống như nữ thần. So với Quân Ánh Nguyệt, lại càng đẹp hơn, nhất là khí chất hồn nhiên thanh tú trên người, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy linh khí vô song.



Nam tử tuấn tú, cả người khí phách thiên thành, giống như đi ra từ trong truyện. Cả người hơi thở lăng liệt vô song, ánh mắt nhìn nữ lại ôn nhu như nước.



Thật sự là xứng đôi, quả thực là quần anh tụ hội.



Vân Y lẳng lặng thưởng thức thâm tình của họ, nhưng trong lúc đó, biểu tình trên mặt hoàn toàn cứng đờ.



Vân Y kinh ngạc nhìn dung mạo nam tử trước mặt, nhìn dung nhan quen thuộc, ánh mắt kinh ngạc càng lúc càng lớn.



Dung nhan của nam tử này giống Tư Cảnh Hiên đến bảy phần. Mà ba phần con lại, Vân Y đột nhiên nhìn về phía nữ tử kia, ba phần đó lại giống nữ tử này.



Nhất thời, Vân Y kinh ngạc lui ra phía sau từng bước, thân phận hai người này không cần nói cũng biết. Đây là cha mẹ của Hiên!



Chính là, cha mẹ của Hiên, sao lại ở đây?



Như vậy, căn phòng này có ý nghĩa gì?



Còn hoa phượng hoàng, còn tư phu nhân thần bí, trong đó có bí mật gì?



Vân Y mang tâm sự ngồi trên nóc nhà, nhìn sao trên trời, trong lòng có ngàn vạn vẻ u sầu, không nghĩ ra chuyện này.



Vân Y mờ mịt nhìn thiên không, không biết mình đang nhìn cái gì. Đột nhiên một cỗ ấm áp từ phía sau truyền đến, Vân Y cảm thụ được cái ôm quen thuộc, trong lòng liền yên ổn. Nàng nghiêng đầu, nhìn dung nhan trong gang tấc, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn mà ấm áp.



Nàng cười hỏi hắn:“Sao về nhanh vậy?”



“Bởi vì nhớ ngươi a, bởi vì nghĩ tiểu ngốc tử của ta đang ở trong nhà chờ ta, cho nên ta trở về.”



Tư Cảnh Hiên cười nói, hơi thở ấm áp phả vào cổ Vân Y, làm cho Vân Y cảm thấy nhột, nên quay đầu giãy dụa nói:“Nhột quá, mau thả ta ra.”



“Không được, có chết cũng không buông, haha.”



Tư Cảnh Hiên không quan tâm, đùa giỡn vô lại. Không chỉ không buông ngược lại càng ôm chặt Vân Y, cười nỉ non, vui đùa vô lại.



Cảm nhận Tư Cảnh Hiên như vậy, trong lòng Vân Y xẹt qua một tia khác thường. Hai bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy, vẫn dùng lễ nghĩa. Hắn lúc nào cũng như quân tử, chưa bao giờ mặt lộ ra tính trẻ con trước mặt nàng.



Nhưng như vậy, lại làm Vân Y cảm thấy hai người càng thêm thân cận.



“Được. Huynh nói ta đều nghe, hôm nay cậu nói gì với huynh.”



Vân Y hỏi, trong giọng nói mang theo lo lắng.



Nàng biết Tuyết Uyên tình thế dị thường ác liệt, bởi vậy rất là lo lắng.



Nói xong, Tư Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn Vân Y, nụ cười ấm áp mà sáng ngời, lúc Vân Y trở tay không kịp, đột nhiên hôn vào môi Vân Y.



Triền miên một lúc, Tư Cảnh Hiên nhẹ nhàng nỉ non.



“Cậu…… cho chúng ta thành thân ở Tuyết Uyên…… Dưới sự chứng kiến của mọi người…… Thành thân.”



Vân Y bị Tư Cảnh Hiên hôn mơ mơ màng màng, nghe được hai chữ thành thân, chỉ cảm thấy trước mắt nở ra một đóa hoa xinh đẹp. Trong lòng nàng lập tức hạnh phúc, đây là danh chính ngôn thuận đồng sinh cộng tử.



Lần trước hôn lễ ở Sở quốc, tuy rằng long trọng, nhưng lúc ấy thành thân vì nguyên nhân khác, không có tình yêu. Nhưng, giờ phút này ở Tuyết Uyên, ở trước mặt thân nhân của Tư Cảnh Hiên chứng kiến sẽ không giống nhau.



Vân Y vừa định đáp lời, cũng chưa kịp nói, đã bị Tư Cảnh Hiên khiến cho quên đi mọi thứ.



Một nụ hôn thâm tình mà triền miên, lúc chấm dứt, trán hai người gắt gao dính chặt, cảm thụ được hơi thở lẫn nhau.



Trong mắt Vân Y một mảnh mê mang, ánh mắt nhìn Tư Cảnh Hiên mơ màng. Vân Y âm thầm tránh mình, sao lại bị Tư Cảnh Hiên dùng mỹ nam kế chứ?



Mà Tư Cảnh Hiên mang đôi mắt si tình nhìn Vân Y, nhìn nữ tử sắp trở thành thê tử chân chính của mình.



“Nàng muốn biết cái gì, ta đều nói cho nàng.”



Tư Cảnh Hiên đột nhiên nói, làm cho Vân Y sửng sốt, nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại, Tư Cảnh Hiên hẳn là biết mình có nghi hoặc trong lòng.



Tư Cảnh Hiên nói xong, nhẹ nhàng buông Vân Y ra, quay đầu nhìn về phía kia, ánh mắt cô đơn mà tuyệt vọng.



Nhìn Tư Cảnh Hiên như vậy, Vân Y cảm thấy lòng mình cũng đau đớn. Nàng quay đầu ôm Tư Cảnh Hiên, miệng cười nói:“Vô luận có chuyện gì, cũng không thể thay đổi tình yêu của ta.”



Nghe Vân Y kiên định nói, trong mắt Tư Cảnh Hiên hiện lên vẻ si tình.



Tư Cảnh Hiên im lặng, thật lâu cũng không nói chuyện. Vân Y cũng không sốt ruột, chỉ lẳng lặng ôm Tư Cảnh Hiên, đợi Tư Cảnh Hiên trả lời.



“Phụ thân ta là Tư Minh Dạ, hắn là đảo chủ Bồng Lai đảo. Mẫu thân của ta là Tuyết Linh Ca, nàng là uyên chủ Tuyết Uyên, là muội muội duy nhất của Tuyết Vô Ngân uyên chủ.”



Một câu này, cũng làm cho Vân Y rung động.
Vân Y tâm tình tối tăm, hận Minh Huy tận cùng.



Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y như thế, đột nhiên nở nụ cười, hắn cười nói:“Cho dù không có nàng, Minh Huy cũng không cho chúng ta bình yên cầm giải dược mà đi. Hắn nhất định phải giữ lại cái gì, mới có thể thả người rời đi. Cho dù nàng không tới, Xuất Trần vẫn bị giữ lại. Bởi vì hắn vì hắn mẫu thân lấy giải dược, đã tính như vậy. Trong Bồng Lai đảo đầm rồng hang hổ, không dễ đi ra.”



Tư Cảnh Hiên càng nói, nụ cười trên miệng suy yếu vô cùng.



Kỳ thật, ngay từ đầu hắn biết khả năng sẽ có kết quả này. Nhưng hắn vẫn là cho Vân Y theo, để Minh Huy phân tán lực chú ý. Nếu không đến lúc đó, Minh Huy có khả năng ra điều kiện là một mạng đổi lấy giải dược.



Nghĩ mình không nói trước cho Vân Y, Tư Cảnh Hiên không khỏi áy náy nói:“Thực xin lỗi, nên sớm nói cho nàng.”



Nghe nói như thế, Vân Y không biết nên nói gì. Nên mắng Tư Cảnh Hiên lừa mình sao? Trách hắn không nói sớm cho mình?



Nhưng mắng hắn có tác dụng gì? Chỉ tăng phiền não mà thôi. Nếu tự mình biết, tuyệt đối sẽ không cho Xuất Trần cùng Tư Cảnh Hiên đi làm việc này.



Vân Y đột nhiên gắt gao ôm Tư Cảnh Hiên, không biết là muốn từ người Tư Cảnh Hiên lấy ấm áp hay muốn đem ấm áp truyền lại cho Tư Cảnh Hiên, hay là cho nhau ấm áp.



Tóm lại, Vân Y muốn ấm áp, cũng muốn Tư Cảnh Hiên ấm áp.



“Hiên, không phải sợ, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh.”



Vân Y đột nhiên nói, ngữ khí kiên định, mang theo kiên quyết.



Nghe như vậy, trái tim Tư Cảnh Hiên bị hòa tan. Trong lòng dị thường thỏa mãn, có nàng, Tư Cảnh Hiên cảm thấy ông trời đối với hắn không tệ.



“Được, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau.”



“Đúng, vĩnh viễn không xa rời nhau, chúng ta muốn cả đời bên nhau, đời đời kiếp kiếp, thế thế sinh sôi.”



Hai người đều nói, kế tiếp sắp sửa đối mặt sẽ là một hồi đại quyết chiến, đến lúc đó có lẽ không thể sống sót.



Ngay cả như vậy, hai người vẫn ấm áp như cũ, bảo vệ lời thề này.



“Đến lúc đó, nàng phải sinh thật nhiều đứa nhỏ cho ta, có nam, có nữ.”



Nghe nói như thế, Vân Y hờn dỗi đẩy Tư Cảnh Hiên ra, cả giận nói:“Ai muốn sinh cho huynh nhiều đứa nhỏ. Ta mới không cần, muốn sinh, huynh sinh đi.”



Vân Y kiên quyết không muốn trở thành heo mẹ!



Mà Tư Cảnh Hiên nghe nói như thế, cũng cười nói:“Thật vậy sao? Nhưng, ta nhớ rõ ngày nào đó không biết ai nói, sẽ sinh nhiều đứa nhỏ cho ta a. Chẳng lẽ không phải nàng sao? Chẳng lẽ còn có nữ nhân khác muốn sinh con cho ta?”



“Tư Cảnh Hiên, huynh xấu lắm.”



Vân Y nháy mắt nhào vào lòng Tư Cảnh Hiên, trên mặt mang theo nhiều điểm hồng nhạt. Nhưng trong lòng cũng ngọt ngào phi thường.



Nàng thật sự rất muốn, cùng Tư Cảnh Hiên sinh nhiều đứa nhỏ. Nam giống hắn, nữ giống mình, đến lúc đó ngồi ở trước cửa, nhìn một đám chơi đùa.



“Được, ta sẽ sinh nhiều đứa nhỏ cho huynh.”



Tư Cảnh Hiên nghĩ Vân Y không nói nữa, đột nhiên thanh âm rầu rĩ của Vân Y truyền ra.



Nghe thế, Tư Cảnh Hiên nhất thời cảm thấy tim mình đập thật sự mau.



Cho dù không thể trở thành sự thật, nhưng nghe nàng nói, Tư Cảnh Hiên vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.



Mà nói xong Vân Y nhất thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thì ra, mình lại khát vọng làm một thê tử bình thường, ở nhà giúp chồng dạy con.



Vân Y ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào đôi mắt của Tư Cảnh Hiên.



Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y, nhìn nữ tử mình yêu, Tư Cảnh Hiên cảm thấy ngực căng thẳng, đột nhiên cúi đầu, hôn lên cánh môi như hoa kia.



Vân Y nhìn đôi mắt hắn cách mình càng ngày càng gần, đôi mắt mê mang, dần dần bị lạc trong đôi mắt ấy.



Khi môi hai người chạm nhau, thân thể đều không tự giác rung rung một chút. Đó là đến từ linh hồn, làm cho hai người cảm giác được linh hồn kêu gọi. Tựa hồ cả hai đã hòa làm một. Mà giờ khắc này, làm cho hai người đều cảm thấy thân thể hưng phấn không hiểu.



Tư Cảnh Hiên thâm tình hôn nàng, ánh mắt càng ngày càng thâm, mang theo một cỗ trí mạng lốc xoáy, tựa hồ phải hít Vân Y thật sâu vào.



Vân Y không giống hắn, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, như nước mùa xuân mềm mại trong lòng Tư Cảnh Hiên.



Tư Cảnh Hiên hai tay càng dùng sức ôm chặt Vân Y, muốn đem Vân Y hòa vào cơ thể mình.



Nụ hôn triền miên mà ôn nhu chấm dứt, Vân Y ở trong lòng Tư Cảnh Hiên thở dốc, ánh mắt vẫn mê mang.



Tư Cảnh Hiên thâm tình nhìu kiều nhan, trên mặt chỉ có ôn nhu. Tựa như cây thuốc phiện, xinh đẹp đến trí mạng.



Mà Vân Y như bị trúng độc, nàng nhìn Tư Cảnh Hiên, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình. Vân Y ôm cổ Tư Cảnh Hiên, chậm rãi hướng về phía trước, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt làm nàng động tâm.



Nhẹ nhàng, như con bướm bay qua, cũng làm cho Tư Cảnh Hiên nghiện. Hắn nhìn Vân Y, nhìn đôi mắt xinh đẹp, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ tốt đẹp, đều ở trong mắt nàng.



Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt kia.



Sau đó cũng không làm gì, chỉ tựa trán vào nhau, nhìn nhau.



“Huynh tin có kiếp sau sao?”



Vân Y hỏi, hơi thở triền miên quấn quanh hơi thở Tư Cảnh Hiên.



Tư Cảnh Hiên nghe nói như thế, mắt khẽ chớp, bên trong có nhiều màu sắc.



Hắn nói:“Ta không tin, ta chỉ tin nàng. Kiếp sau có nàng, ta tin có kiếp sau.”



Thanh âm hắn rất nhẹ, nhưng khắc sâu vào lòng Vân Y.



“Ta cũng chỉ tin huynh.”



Vân Y nhẹ giọng nỉ non nói.



Dưới ánh mặt trời, thân ảnh hai người càng kéo dài, nhưng gắt gao dây dưa cùng một chỗ, chưa từng tách ra.



Lúc đẹp nhất, có lẽ đôi khi chính là nghĩ đến không có ngày mai. Bởi vì lúc đó, mình chỉ để ý người bên cạnh mình, cùng đi làm mọi chuyện tốt đẹp trên thế gian.



Hai người trở lại Tuyết Uyên, Tư Cảnh Hiên liền nắm Vân Y đi tới phòng của Tuyết Vô Ngân.



Lúc hai người tới, cảnh sắc bên trong không thay đổi.



Cảnh sắc nơi này không kinh diễm như Bồng Lai đảo nhưng lại mang theo nồng đậm lo lắng. Cảnh sắc mang theo tình yêu, đẹp hơn ở Bồng Lai đảo.



Tuyết Vô Ngân đưa lưng về phía bọn họ, Tư Cảnh Hiên kéo Vân Y lặng im đứng đó.



“Ta biết các ngươi sẽ đi, chỉ không ngờ các ngươi đi nhanh như vậy, ngay cả thời gian phản ứng ta cũng không có.”



Thanh âm Tuyết Vô Ngân bất đắc dĩ mà lại thở dài vang lên.



“Thực xin lỗi, cậu, là ta lo nghĩ không chu toàn.”



Thanh âm Tư Cảnh Hiên có sự áy náy, có sự thua thiệt.



Tuyết Vô Ngân cũng xoay người lại, trong nháy mắt, đôi mắt Vân Y chấn động, Tư Cảnh Hiên kinh hãi.



Nhìn thần sắc của họ, Tuyết Vô Ngân sờ sờ tóc của mình nói:“Không có việc gì, cậu chỉ già đi thôi.”



Nói đến đây, ánh mắt của Tuyết Vô Ngân là vô tận thê lương cùng bất đắc dĩ.



Giờ khắc này, Vân Y quả thực rất khó tưởng tượng ra.



Trong mắt Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên đầy đau đớn. Hai người đều chua sót và áy náy.



Tư Cảnh Hiên lấy giải dược ra, đặt ở trên bàn, nói:“Đây là giải dược, nhanh cho mợ ăn vào. Xuất Trần, chúng ta cùng nhau cứu, Tuyết Uyên, chúng ta cùng nhau bảo vệ.”



Nghe lời này, ánh mắt Tuyết Vô Ngân hiện lên một chút rung động, hắn đột nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước, muội muội cũng nói với mình như vậy. Sau đó, muội muội cũng bởi vậy mà trả giá bằng sinh mệnh.



Nghĩ đến đây, Tuyết Vô Ngân đột nhiên nắm chặt tay Tư Cảnh Hiên, kích động nói:“A Hiên, ngươi không thể có việc. Ta đồng ý với mẫu thân ngươi, phải để ngươi sống tốt.”



Tuyết Vô Ngân nhớ tới lời thề với muội muội, đôi mắt áy náy cùng đau kịch liệt.



Đó là muội muội duy nhất mà hắn thương yêu nhất a.



Trong giây lát, ánh mắt Tuyết Vô Ngân phát ra mãnh liệt hận ý.



Tất cả đều là lỗi của Minh Huy, Tuyết Vô Ngân đối Minh Huy hận ý cũng khó có thể bình phục. Hắn có thể chết, nhưng nếu không thấy Minh Huy chết thê thảm, hắn không cam tâm.



Nhìn cậu như thế, Tư Cảnh Hiên nói:“Cậu, ngươi không cần như thế, ngươi không nợ mẫu thân. Mẫu thân làm tất cả, đó là bởi vì nàng yêu Tuyết Uyên. Mà ta nguyện ý như thế, cũng bởi vì ta yêu Tuyết Uyên, yêu mỗi người ở đây.”



Tư Cảnh Hiên nói xong, tận lực làm cho cảm xúc Tuyết Vô Ngân bình tĩnh.



“Nhưng ta chỉ muốn ngươi bình an mà sống.”



Lời nói của Tuyết Vô Ngân khó nén cô đơn.



“Kẻ mạnh lúc nào cũng có điểm yếu? Cậu, đạo lý này ngươi không hiểu sao? Cậu, chỉ cần chúng ta đồng lòng, vô luận là hậu quả gì, a Hiên có thể thừa nhận.”



Tư Cảnh Hiên giờ khắc này trên mặt rút đi vẻ đạm mạc, chậm rãi nói.



Tuyết Vô Ngân chung quy cũng đồng ý, mà Tuyết Uyên phẫn nộ cùng với hận ý đã vì Tuyết Uyên thiếu chủ Xuất Trần bị nắm giữ đã đạt tới điểm cao nhất.



Mọi người đều trù tính, đều chờ đợi, đợi trận chiến cuối cùng.



Mà Tuyết Uyên phu nhân Cẩn Vân Nhiên sau khi dùng giải dược, độc cũng giải, nhưng thân thể vân suy yếu. Bởi vậy trận chiến cuối cùng, Cẩn Vân Nhiên không có năng lực xuất chiến.



Đây cũng là nguyên nhân Minh Huy giao ra giải dược. Bởi vì võ công của Cẩn Vân Nhiên cũng tuyệt đỉnh, hơn nữa cùng Tuyết Vô Ngân song kiếm hợp bích, lại phi thường khó đối phó. Mà Minh Huy đã sớm biết, Cẩn Vân Nhiên cho dù dùng giải dược, cũng chỉ có thể giữ mạng mà thôi, về phần võ công cũng phải cần thời gian dài điều dưỡng mới có thể khôi phục lại.



Còn lại vài ngày, ban ngày Tư Cảnh Hiên cùng Vân Y đi ra ngoài xem phong cảnh Tuyết Uyên, hưởng thụ thời gian tốt đẹp cuối cùng. Buổi tối, hai người còn khổ tâm bàn luận về cách liên thủ. Bởi vì Vân Y phát hiện, mình đàn Linh Âm, đã có thể thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa lực sát thương lại mạnh, quả thực là vũ khí tuyệt hảo a.



Mà Tư Cảnh Hiên dưới tiếng đàn của Vân Y, lại phát huy kiếm khí cực kỳ khủng bố.



Bởi vậy, hai người tìm hiểu đối sách liên thủ đối địch.



Hai người đều biết có lẽ sẽ không có đường về, nhưng hai người không hối hận.



Nhưng hai người đều quý trọng thời gian yên tĩnh cuối cùng này.



Ban ngày, Tư Cảnh Hiên ôm Vân Y ngồi ở đỉnh Tuyết Sơn, cho ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, xua tan đi lo lắng.



Hai người kể nhiều chuyện vui, muốn khi kết thúc trận đấu sẽ đi mọi nơi. Cho dù đôi khi, biết tất nhiên sẽ không có tương lai, nhưng hai người vẫn chờ mong. Hai người lẳng lặng ôm nhau, cho hơi thở quấn quanh ở lẫn nhau chóp mũi.



Chỉ vô cùng đơn giản như vậy, làm cho bọn họ vô cùng hạnh phúc.



“Nơi này thật xinh đẹp.”



Vân Y nhìn phía dưới, cảm thấy cảnh sắc như vậy có một loại siêu thoát phàm tục xinh đẹp.



Tư Cảnh Hiên nhìn theo Vân Y, cũng hiểu được ẩn sâu trong đó thật yên tĩnh lại tốt đẹp.



“Đúng vậy, nơi này thật xinh đẹp.”



Tư Cảnh Hiên cũng nhịn không được cúi đầu thở dài, trong thanh âm có vô hạn tiếc hận.



Nhận ra Tư Cảnh Hiên mất mát, Vân Y vươn tay, nắm tay Tư Cảnh Hiên, ôn nhu nói:“Chúng ta có thể có được thời gian tốt đẹp như bây giờ, đã là trời ban. Ta không khẩn cầu nhiều, chỉ muốn giữ lại thời gian này, ta cũng đã thỏa mãn.”



Tư Cảnh Hiên không nói gì, càng nắm chặt tay Vân Y



Vân Y ánh mắt ôn nhu, vẻ mặt yên tĩnh nhìn ra xa.



“Hiên, bởi vì có ngươi, cho nên ta mới có thể thỏa mãn. Bởi vì có ngươi, cho nên ta mới có thể cảm thấy làm chuyện gì cũng đáng, cũng có ý nghĩa. Hiên, tất cả đều là vì ngươi.”



Vân Y giương mắt, trong mắt tràn đầy thâm tình, nhìn Tư Cảnh Hiên trên mặt là một mảnh kiên định thần sắc.



Nhìn Vân Y như thế, Tư Cảnh Hiên nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu Vân Y, đột nhiên nói đến chuyện trước đây của mình.



“Khi đó, ta cũng không xuất chúng, khi đó Minh Du Nhiên luôn dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta. Mà Minh Huy lại dùng thần sắc phức tạp nhìn ta, ánh mắt đó lại yêu vừa hận, ta đều nhớ rõ. Bởi vì, ánh mắt ấy thường xuyên luân phiên ở cuộc sống của ta. Lúc đó, ta không hiểu gì, chỉ biết mình tồn tại thực đặc thù, làm cho rất nhiều người kiêng kị, cũng làm cho rất nhiều người chán ghét. Cho nên, lúc đó, ta lại cẩn thận sống. Sau này, ta nghĩ nếu ta trở nên vĩ đại, có phải sẽ không có tình huống như lúc đó, có phải sẽ thay đổi cái gì hay không.”



Tư Cảnh Hiên nói đến đây, ngừng lại, cúi đầu thở dài một hơi.



“Sau đó, ta không ngừng cố gắng, làm mình không ngừng biến vĩ đại. Kết quả ta đã thay đổi theo hướng đó. Nhưng khi đó, lại có người nói cho ta biết, sống như ta quả thực là không nên sống.”



Nói xong, Vân Y rõ ràng cảm giác được Tư Cảnh Hiên thân thể nhẹ nhàng run run, hiển nhiên ngay lúc đó Tư Cảnh Hiên khiếp sợ a. Vân Y nắm chặt tay hắn, truyền ấm áp.



“Sau đó ta đã biết, người kia là thuộc hạ trung thành của cha ta. Mà khi đó, ta cũng biết rõ. Khi biết kẻ thù giết cha mẹ ta. Sau đó, ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, nhưng sau lưng ta lại càng cố gắng, liều mạng cố gắng. Ta lặng lẽ thành lập thế lực của mình, lặng lẽ thành lập Bích Thủy sơn trang. Ta nghĩ như vậy, sẽ có đủ năng lực chống lại, nhưng khi ta biết thực lực của Minh Huy, ta mới biết mình yếu như thế nào. Nhưng ta cũng không buông tha, ta càng thêm nỗ lực, tin tưởng một ngày nào đó, sẽ báo thù được.”



“Sẽ, nhất định sẽ có ngày đó, về sau có ta và ngươi cùng nhau cố gắng.”



Vân Y biết Tư Cảnh Hiên nói vậy, là muốn để mình càng hiểu hắn.



“Y y, ta như vậy, thật sự có thể có được ngươi tốt đẹp như vậy sao? Ta thật sự có tư cách này sao, có thể cùng ngươi đồng sinh cộng tử sao?”



Thanh âm Tư Cảnh Hiên không xác định, hắn chưa từng có lúc nào giống như bây giờ sợ hãi mình không xứng với nàng.



Vân Y đột nhiên quay người, ôm chặt Tư Cảnh Hiên, ngữ khí kiên định nói:“Đáng giá, đáng giá, vô luận ngươi thế nào, ngươi đều là Hiên của ta.”



Vân Y ngữ khí kiên định, từng chữ đi vào lòng Tư Cảnh Hiên.



Tư Cảnh Hiên nhìn Vân Y, nhìn đôi mắt trong suốt của nàng.



Vân Y kiên định nhìn lại, tay hai người không tự giác càng nắm càng chặt.



“Hiên, chúng ta đi ném tuyết, được không?”



Cảm giác không khí có chút nặng nề, Vân Y nhỏ giọng đề nghị, trong giọng nói không tự giác mềm mại, mang theo tia làm nũng.



“Được.”



Tư Cảnh Hiên, sủng nịch hôn chóp mũi Vân Y, ôn nhu gật đầu đồng ý.



Vì thế, Vân Y lập tức cao hứng, hai người đứng dậy, cùng đi.



Tay hai người đều, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.



Tới nơi, nụ cười trên mặt Vân Y càng rạng rỡ.



1311410730939090871_574_574



Nhìn tuyết trắng, Vân Y cảm thấy mình đang ở trong thế giới đồng thoại.



Vân Y buông tay Tư Cảnh Hiên, một mình chạy ra một khoảng cách, đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Tư Cảnh Hiên, ngoắc Tư Cảnh Hiên nói:“Chúng ta ném tuyết, ai thua, phải làm đối phương một người tuyết được không?”



Thanh âm Vân Y, dưới ánh mặt trời, như tiếng chuông bạc, tốt đẹp mà êm tai.



Nhìn Vân Y cao hứng, Tư Cảnh Hiên chỉ sủng nịch cười, sau đó lại gật đầu.



“Được.”



Chỉ cần ngươi thích, là tốt rồi.



Tư Cảnh Hiên ở trong lòng yên lặng như vậy.



Vân Y hôm nay rất cao hứng, vui đùa trong tuyết, lấy tuyết tạo thành hình tròn. Mà Tư Cảnh Hiên lại đi theo động tác của Vân Y, bắt được.



Nhìn như vậy, kỳ thật ánh mắt Tư Cảnh Hiên đều ở trên người Vân Y. Nhìn thân ảnh nho nhỏ vui đùa trên tuyết, Tư Cảnh Hiên đầy vẻ sủng nịch.



Hắn cố gắng giữ khoảnh khắc này, rất sợ mình sẽ quên. Nhìn Vân Y như vậy, trong mắt Tư Cảnh Hiên tràn đầy ôn nhu, khóe miệng tươi cười chân thật.



Mà Vân Y hôm nay rất cao hứng, nàng không sợ chết, sợ là không thể cùng Tư Cảnh Hiên chết. Nhưng là, một khi quyết định chết cùng Tư Cảnh Hiên, Vân Y đột nhiên cảm thấy đó không phải là hạnh phúc.



Bởi vậy, hiện tại giờ phút này, nàng thầm nghĩ cùng hắn hưởng thụ thời gian này, mới là hạnh phúc thật sự.



Vân Y đột nhiên quay đầu, phát hiện Tư Cảnh Hiên thất thần nhìn mình, nhất thời Vân Y nhíu mày, khóe miệng cong lên nụ cười. Sau đó, ném tuyết về phía Tư Cảnh Hiên, Tư Cảnh Hiên không kịp đề phòng, nên bị trúng.



Tuyết trắng rơi từ đầu Tư Cảnh Hiên xuống, tình huống như vậy, Tư Cảnh Hiên không có chút chật vật, ngược lại bị giật mình.



Tư Cảnh Hiên lau nước trên mặt, nhìn Vân Y ánh mắt mang theo mỉm cười. Sau đó quyết định cùng Vân Y đánh một hồi tuyết chiến.



Cái này, Vân Y cũng không thoải mái, hai người ngươi tới ta lui, giữa sân tuyết bay tán loạn.



Vân Y không bỏ cuộc, Tư Cảnh Hiên cũng không chịu thiệt, hai người chỉ chốc lát như đứa nhỏ, dùng sức ném tuyết về đối phương. Nhất thời, khắp nơi hỗn độn.



Như vậy rất đẹp a.



Xa xa, cũng là một đôi bích nhân.



Tuyết Vô Ngân gắt gao ôm Cẩn Vân Nhiên, nhìn hai đứa nhỏ vui đùa, trong ánh mắt đều mang sủng nịch.



“Bọn họ thật sự rất xứng.”



Thanh âm Cẩn Vân Nhiên hàm chứa ý cười, khé thở dài, cuối cùng cũng là càng ngày càng nhẹ.



Nghe nói như thế, trong mắt Tuyết Vô Ngân cũng cô đơn.



A Hiên là cốt nhục của Ca nhi, mình vẫn nghĩ cho hắn hạnh phúc, nhưng vẫn không làm được. Nay nhìn đến như vậy, lại cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy cùng thua thiệt.



“Bọn họ có thể sẽ hạnh phúc, thật sự có thể.”



Nghe trượng phu nói, Cẩn Vân Nhiên biết trượng phu đau xót con mình.



“Vô Ngân, a Hiên, hắn có lựa chọn của mình.”



Nghe nói như thế, Tuyết Vô Ngân thở dài một hơi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.



Hai người lẳng lặng ôm nhau đi đến nơi khác, tính hưởng thụ thời gian yên tĩnh cuối cùng.



Mà lúc này, trên tuyết, Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên kiệt sức nằm trên tuyết, ánh mắt sáng ngời nhìn lên trời.



Mà Tư Cảnh Hiên lại vươn tay che nắng cho Vân Y, mình cũng nhìn lên trời.



Hai người yên tĩnh, đều si ngốc nhìn trời.



Thật lâu sau, hai người nghỉ ngơi xong, lại cùng nhau làm người tuyết. Người tuyết chiếu theo thân hình của hai người mà làm.



Hai người đều rất dụng tâm, cuối cùng liền xuất hiện người tuyết gắn bó.



Hai người nhìn nhau cười, sau đó cùng rời đi.



Bóng hai người kéo dà dưới ánh mặt trời, sau lưng hai người tuyết dưới ánh mặt trời, vẫn mang nụ cười hạnh phúc.