Thiên Tài Khí Phi

Chương 27 : Trừng ác phó

Ngày đăng: 09:22 19/04/20


Khi bà vú chuẩn bị tiến lên một bước, nàng cũng không hoảng loạn lấy ra một vật. Vật thể kia ở trong phòng phát ra ánh sáng khác thường.



Đợi mọi người xem kỹ thì không khỏi hô hấp một hơi, đó là ngọc Mẫu Đơn. Ngọc Mẫu Đơn là sự tượng trưng cho hội Mẫu Đơn hàng năm, mà ngọc Mẫu Đơn này lại còn là đương kim thái hậu lúc vẫn là hoàng hậu tặng cho.



Mười bảy năm trước, mẫu thân Vân Mộng Vũ là Mộc Lâm quận chúa biểu diễn một khúc ca làm cho cả Sở quốc khiếp sợ. Khúc nhạc kia từng đồn đãi quanh quẩn ở Yến kinh cứ kéo dài không tiêu tan.



Hoàng hậu thưởng thức tài hoa của, đặc biệt ban thưởng ngọc Mẫu Đơn độc nhất vô nhị có một không hai. Bình thường ngọc Mẫu Đơn này làm từ loại ngọc lưu ly, mà phần tao nhã của nhẫn Mẫu Đơn là lấy lục ngọc mà luyện thành. Toàn bộ ngọc trên dùng để khắc trên hoa mẫu đơn, nhìn qua trông rất sống động. Khi ánh mặt trời chiếu xuống thì toả ra ánh sang xanh biếc, giống như có thể nhìn thấy hoa Mẫu Đơn nhẹ nhàng rung động.



Mà ngọc Mẫu Đơn này quan trọng nhất không phải để ngắm mà là nó được Sở vương giao cho đặc quyền. Hoàng hậu từng nói qua chỉ cần đưa ngọc ra có thể đưa ra một yêu cầu đối với nàng, có miếng ngọc này có thể được hưởng quyền lợi của công chúa, quyền lợi này có giá trị trong ba triều đại.



Năm đó Mộc Lâm xuất giá cũng là lấy quy cách của công chúa, hôn lễ từng chấn động một thời. Đáng tiếc hiện tại đã là quá khứ. Vân Mộng Vũ trong lòng giờ phút này cũng vì nàng chưa từng gặp mặt mẫu thân mà cảm thấy bi thương.



Nàng có thể có cơ hội trở thành nữ nhân tôn quý nhất Sở quốc tôn quý nhất, đây mới là ngụ ý của ngọc Mẫu Đơn.



Ngay cả như vậy, thái hậu vẫn như cũ thích nàng, đối với nàng như là con gái ruột. Cho nên, Vân Ngọc mặc dù nói là giàu sang phú quý gì đó thì cũng không thể có được nhân duyên tốt.



Mà vì tính cách của Vân Mộng Vũ không thích thân cận cùng thái hậu, nên quan hệ cũng dần phai nhạt.



Ngọc Mẫu Đơn! Vậy mà lại xuất hiện rồi!



Trong phòng mọi người nhất thời đều có chút thất thần, không phải cái kia mười sáu năm trước đã bị mất rồi sao?
Bà vú giờ phút này cũng đang hối hận, biết vậy thì sẽ không nên khinh thường đại tiểu thư, hiện tại xem như ăn trúng quả đắng rồi.



Vân Dung giờ phút này cũng không dám mở miệng, lão phu nhân thì lại đang nổi cơn thịnh nộ. Mà Vân Mộng Vũ nhìn thấy kết quả thì rất vừa lòng nhưng lại không vội rời đi, mà chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó tìm vị trí mà ngồi xuống, lẳng lặng nghe tiếng roi đang đánh ở bên ngoài, nhẹ nhàng thưởng thức trà, có vẻ rất nhàn nhã.



Trong phòng là một bầu không khí quỷ dị, mọi người ai cũng không nói chuyện.



Chỉ chốc lát, hình phạt cũng đã xử xong.



Nghe được quản sự tiến vào bẩm báo. Vân Mộng Vũ cũng thản nhiên đứng dậy cáo từ về Tâm Mộng cư.



Thấy nàng đi rồi, lão phu nhân đứng ở nơi đó lại tức giận đến cả người run rẩy.



Nghiệp chướng!



Vân Mộng Vũ trở lại Tâm Mộng cư thì tâm tình rất tốt liền xem vài bức thư. Lục Bình hưng phấn bẩm báo với nàng về chuyện phát sinh ở Thuỵ Lân viện. Vân Mộng Vũ nghe xong cũng không nói gì.



Lúc dùng cơm chiều, Vân Mộng Vũ đang dùng cơm tâm tình rất tốt, đột nhiên phịch một tiếng, cửa bị một cước đá văng.



Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn về phía người đang tới.