Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 1 :

Ngày đăng: 06:40 19/04/20


“Tỷ, xem ta mang cho ngươi lễ vật gì này.”



Phanh! Bang! Hai tiếng nổ. Cửa phòng Sở Hỉ Ca bị người đến mạnh mẽ đá văng.



Hỉ Ca trừng mắt, nhìn chỗ lõm vào trên cánh cửa, nhướng mày.



“Sở Tiếu Ca, đã là lần thứ năm của tháng này rồi đấy.”



“Không phải chỉ là cái cửa thôi sao. Cười với gia cái coi. Gia mua cho bộ trang phục thượng đẳng”



Sở Tiếu Ca đi đến trước mặt Hỉ Ca, nâng chiếc cằm tinh tế của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lộ vẻ đùa bỡn tươi cười. Rõ ràng ý vị đáng khinh, nhưng biểu hiện trên mặt Sở Tiếu Ca lại có vẻ dị thường đáng yêu.



Hỉ Ca nhếch miệng nửa cười nửa không, giáng cho Sở Tiếu Ca một cái tát.



“Muốn chết! Tiểu tử thối ngươi ngay cả tỷ tỷ thân sinh cũng dám đùa bỡn!”



“Ai da, người ta chỉ là kích động một chút thôi mà~~ Lão tỷ, ngươi nghe gì chưa, Thịnh Thế rốt cục đã chính thức hoạt động rồi đó. Phiên bản mới gọi là Thích khách truyền thuyết. Ta nói, vị thích khách kia thật sự là rất suất, rất suất nha……”



Sở Tiếu Ca ngồi xuống bên người Hỉ Ca, không chút khách khí chộp lấy quả táo nàng vừa mới gọt dùng sức cắn một ngụm, nhai nhai nuốt nuốt xong lại tiếp tục vung tay múa chân loạn cả lên.



“Ờ”



Hỉ Ca ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, vươn tay lấy trái táo khác tiếp tục gọt.



“Đã nói ngươi cái gì cũng không biết. Lão tỷ, ngươi như vậy là không được nha. Ngươi với ta thật một trời một vực mà! Bây giờ còn có ai không ngoạn trò chơi a, ngươi như thế nào giống mấy vị bô lão cổ lỗ sỉ chứ.”



Sở Tiếu Ca tựa hồ đem chữ “Ờ” của Hỉ Ca thành câu phủ định, còn không đợi Hỉ Ca phản ứng, lại nói một tràng dài.



“Ừm”
Vì sợ Hỉ Ca không chịu chơi, Sở Tiếu Ca vừa mua được mũ giáp liền đem thân phận Hỉ Ca mặc định vào luôn. Một cái mũ giáp chỉ có thể một người sử dụng. Cho nên nếu Hỉ Ca không cần, cái mũ giáp trị giá hơn mười vạn tiền này sẽ biến thành đồ phế thải. Bất quá nói tới chuyện nhảy lầu, cho dù công phu Sở Tiếu Ca không bằng Hỉ Ca, nhưng nhảy từ lầu hai xuống, hắn cũng sẽ không gãy chân gãy tay đi.



“…… Ngươi thật ngoan cố!” Hỉ Ca cầm lấy mũ giáp, bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, liền cùng hắn ngoạn trò chơi, chỉ cần không tranh thiên hạ, căn bản không có cơ hội đụng tới người đó đi!



……



“Thiếu gia, không có ai đi lĩnh mũ giáp kia.” Trong căn phòng xa hoa như cung điện, một vị trung niên mặc âu phục màu đen cúi đầu nhẹ giọng báo cáo.



Đứng trước cửa sổ, nam nhân với nửa thân trên trần trụi, tấm lưng rộng được bao trùm bằng một hình xăm đầu sói đỏ như máu. Dù chỉ là hình xăm, nó vẫn khiến lòng người kinh sợ. Trong mắt con sói chỉ có huyết tinh lạnh như băng, tựa như ánh mắt của người nam nhân vậy. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ nhuộm lên nửa thân trên trần trụi rắn chắc của người nam nhân một mảng màu vàng nhàn nhạt. Nam nhân cao cao tại thượng, khí thế lạnh băng khiến người ta cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.



“Mũ giáp đâu?”



“Công ty Thịnh Thế đưa ra bán đấu giá công khai, cuối cùng bị một tên oắt con dùng mười lăm vạn mua rồi.”



“Đi ra ngoài.” Thanh âm trầm thấp lạnh băng truyền ra.



“Vâng.” Vị trung niên vội vã xoay người, vừa ra khỏi phòng, ông ta thở dài nhẹ nhõm. Ông ở danh gia ngây người nhiều năm, ngay cả lão gia chủ đều không khiến ông cảm thấy áp bách lớn như vậy. Ngoái đầu nhìn lại cánh cửa phòng đã đóng kín, vị trung niên nhanh chóng rời đi.



Vốn tưởng chỉ là một hồi trò chơi, chính là khi hắn làm xong hết thảy mới phát hiện chính mình hối hận. Bình sinh là lần đầu tiên hối hận. Thế nhưng là bởi vì chính mình ở một hồi trò chơi cô phụ một nữ nhân. Hắn từng có rất nhiều nữ nhân. Nàng không phải là người đẹp nhất, trớ trêu sao lại là người làm cho hắn khó quên nhất. Biểu tình làm nũng của nàng, bộ dạng giận dữ của nàng, nụ cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng hình như đã khắc sâu ở trong đầu hắn, làm cho hắn căn bản không thể nào quên.



Nàng đáp ứng để công ty lấy cảnh chiến tranh kia làm hình ảnh tuyên truyền cho trò chơi là ngoài dự đoán của hắn. Mà nàng không đi lĩnh cái mũ giáp số lượng có hạn kia cũng là ngoài dự kiến của hắn. Có lẽ, con người chân chính của nàng, hắn căn bản là chưa từng hiểu biết quá.



Một tiếng trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, Hỉ Ca nhận được thông báo từ công ty Thịnh Thế, mũ giáp trò chơi bán đấu giá được mười lăm vạn, tiền đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của nàng.



Hỉ Ca nhìn tấm chi phiếu mà dở khóc dở cười. Nàng căn bản không nghĩ tới công ty trò chơi sẽ đem tiền cấp cho nàng. Cứ như thế, mười lăm vạn của tiểu đệ đệ nhà nàng lại chạy tọt vào túi riêng của nàng. Sau này nếu tiểu tử kia biết được thì có khóc rống hay không?



Share this: