Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 10 : Manh mối đi vào ngõ cụt

Ngày đăng: 06:16 22/04/20


Sơn ngồi một mình trên sân thượng, tay cầm li Rum mà anh mua

từ nước ngoài mang về, ánh mắt vô hồn nhìn vào hoàng hôn. Những tia sáng mặt trời

mặt trời cuối cùng đỏ rực sau những rặng cây. Anh đang nhớ về chú của mình, người chú mà anh hết mực yêu thương

giờ đã sang thế giới bên kia.

Mặc cho chú anh có là một tên giết người như tên người điên đó nói hay là một tay xã hội đen như những gì Phát dự đoán thì anh

vẫn hết mực yêu thương,

tôn trọng và tự hào về ông.



Ông là người luôn chiều theo sở thích của Sơn, chiều theo

những gì Sơn muốn có được. Tay anh nâng li Rum và nghĩ đến cuộc gặp gỡ tối nay.

Cuộc gặp gỡ mà hoặc là anh biết được sự thật sau cái chết của chú mính hoặc là

anh đi theo chú anh về thế giới sau sự sống nếu như tên điên đó đã giết chú anh và mục tiêu tiếp theo của

hắn là anh để hắn có thể trả thù cho cha của mình. Nhưng đối với Sơn thì dù chuyến đi này mạo hiểm đến đâu thì anh

cũng nhất định phải thử để có thể tìm ra được chìa khoá giải mã những bí ẩn

này.



Liệu người giết chú anh có liên quan gì đến Hội Tứ Hải không hay chính là tên điên? Hoặc hơn nữa thứ giết chết chú anh

chính là con quái thú trong truyền thuyết vì chú anh đã xâm phạm vào cấm địa từ bao đời nay nhưng

câu hỏi đặt ra là tại sao chú anh lại ra ngoài vào lúc nửa đêm như vậy? Có rất nhiều câu hỏi đặt

ra trong đầu Sơn. Anh nghĩ lại cuộc gặp gỡ tối nay thật là bất lợi cho anh nếu

anh là người bị động. Anh phải chủ động hơn nữa để có thể bảo toàn mạng sống

cho mình nếu cuộc gặp gỡ tối

nay là một cái bẫy. Nghĩ đến đây anh đặt li Rum xuống bàn sau đó tiến về cái

kính viễn vọng trước mặt xoay mũi kính về hướng ấy.



Điều chỉnh cái kình để nhìn

ở khoảng cách gần hơn. Sơn quay mũi kính về phía căn biệt thự. Căn biệt thự hai

tầng với mái vòm thiết kế theo kiểu cổ điển rất bắt mắt. Nhiều ô cửa kính đã bị

vỡ vụn làm nhiều mảnh. Căn biệt thự có rất nhiều ô cửa sổ, to có, nhỏ có chạy

dọc khắp hành lang.Bên ngoài, vì bỏ hoang nhiều năm nên cỏ dại mọc lên kín khắp

xung quanh, những cây cỏ cao và rậm che hết cả lối đi. Nước sơn đã cũ lại bỏ

hoang nhiều năm không ai chăm sóc nên từng lớp sơn cũ kĩ bóc ra khỏi tường càng tăng thêm vẻ u ám

của căn biệt thự. Ngoài ra còn

có rất nhiều cây lớn. Sơn đặc biệt chú ý đến cây

phượng đỏ đang ra hoa, nó được trồng khá sát tường biệt thự và một nhánh lớn đã

đâm vào trong một ô cửa sổ phá vỡ kiến trúc của ngôi biệt thự. Bệ cửa sổ trên

đầu nứt ra, nếu không được tu sửa và chặt bỏ đi thì chỉ trong hai năm nữa cây

phượng này sẽ đâm thủng vào trong và đẩy xập căn biệt thự. Căn phòng bị đâm

thủng này nằm ở tầng hai, anh đặc biệt chú ý đến căn phòng này vì nó có thể làm

cửa thoát hiểm cho anh nếu như anh gặp nguy hiểm tối nay. Nhưng anh không biết được rằng kiến trúc bên

trong như thế nào để có thể tạo ưu thế hơn cho mình khi anh chưa hề bước chân vào căn biệt thự ấy. Trong đầu anh tự hỏi

không biết giờ này tên điên đang ở đâu? Có thể rất gần đây chăng? Nhưng nếu hắn

không ở trong căn biệt thự ấy thì

giờ này hắn chỉ có thể ở đâu để không bị phát hiện? Nghĩ đến đây anh chợt quay

ống kính về phía cấm địa. Chỉ có ở đó hắn mới không hề bị ai phát hiện lúc này.

Sơn lê hết ống kính

từ đồng cỏ lê tới tận khu rừng. Anh xoay xoay cái kính để chỉnh cự li cho hợp

lí. Cánh đồng cỏ, khu rừng vắng teo không một bóng người và từ trước tới nay nó

vẫn vậy cho tới khi có người vào cấm địa nhà anh và không biết bao nhiêu chuyện

là đã xảy ra với gia đình anh.

Anh nhìn thấy con thác, nước giờ này gần khô cạn nhưng vẫn còn chảy được đôi chút. Nó đổ xuống dòng suối bên dưới và chạy thẳng ra vực thẳm sau

nhà anh, cái vực mà anh không bao giờ thấy đáy. Tại sao cụ sơ nhà mình lại chọn nơi này để vẽ lại bức hoạ cuối

cùng nhỉ? Câu hỏi ấy cứ vang vọng trong đầu anh. Đang mải suy nghĩ thì một bàn tay đặt lên vai Sơn. Anh giật mình quay người lại thì thấy ông Hoàng đang đứng sau lưng mình.



- Con đang rất buồn phải không?



- Bố cũng vậy đúng không? –Sơn đáp.



Ông Hoàng kéo ghế ngồi xuống

cái bàn sau đó.



- Từ lúc đó đến giờ ta chưa thấy con khóc,

nhưng ta biết con đang rất buồn.



Sơn tiến lại bàn lấy li rượu đổ

xuống đất rồi nói.



- Li rượu này nếu ta đổ xuống đất rồi thì không thể lấy lại được, cũng như chú vậy,

nếu như bây giờ con có khóc chú cũng đâu thể sống lại được. Những giọt nước mắt

cứ giữ lại trong lòng mới chính là sữ mạnh để ta đi lên bố ạ.



- Khá lắm, con trai ta đã lớn thật rồi.

Những năm ở nước ngoài tư tưởng của con đã có

nhiều thay đổi tiến bộ hơn trước.



- Con người ai rồi xũng thay đổi bố ạ. Khi còn thanh niên đến lúc trưởng thành chúng ta

là một con người

khác rồi khi về già chúng ta không giống như những người trưởng thành nữa, suy

nghĩ của chúng ta sẽ khác bố ạ.



Ông Hoàng thở dài nghĩ đến

những tháng ngày tương lai.



- Đúng vậy. Giờ ta chỉ còn mình con và Kim

An là người thân duy

nhất, vậy nên con làm việc gì

cũng phải nghĩ đến ta đấy.



Sơn mỉm cười chống chế trước

sự yếu mềm của bố mình. Anh đáp.



- Con biết rồi. Mà bố kể cho con nghe về

cái chết của ông hàng xóm này đi. –Vừa nói Sơn vừa chỉ tay về căn biệt thự của

tên điên.


tới hiên nhà, mái hiên sập xệ như muốn ngã.



Sơn tiến tới cánh cửa xoay tay nắm nhưng nó rất chặt, anh

dùng sức hơn nữa nhưng vẫn không xoay được. –Quái lại, nhẽ ra hắn phải mở cửa

đợi mình chứ nhỉ. Nếu vì mình

đến muộn mà hắn bỏ đi thì cánh cửa phải để trống mới đúng chứ. Sơn thầm nghĩ.



Anh gọi to. –Có ai không, tôi đến rồi đây.



Không một câu trả lời. Sơn nhìn qua lớp cửa kính nhưng ánh sáng điện thoại không đủ để cho anh nhìn thấy bên trong. –Có lẽ nào vì mình tới

muộn. Sơn nói nhỏ.



Sơn kiên trì đến thế là cùng. Anh lùi lại định đạp vào

nó nhưng anh chợt

nhớ lại một thứ, đó là cây phượng mọc đâm xuyên và căn phòng ở tầng hai mà anh chú ý lúc chiều để

làm chổ thoát thân. Anh quay lại đám cỏ dại rồi men theo bức tường đến bên cạnh

hiên nhà. Cây phượng

mọc sát tường nên rất dễ leo. Anh cho điện thoại vào túi quần rồi đu theo cây

phượng lên tầng hai. Anh đạp mạnh tấm cửa kính đã mục nát để có lối vào. Tiếng kính vỡ vang lên nghe

rất chói tai. Anh nhảy vào trong, dẫm lên từng miếng kính ra khỏi phòng.



Tay trái anh cầm điện thoại còn tay phải

anh cầm con dao, cứ thế anh lê từng bước nhỏ trong bóng tối. Anh đi qua từng phòng một, từ tầng hai có thể nhìn xuống dưới đại sảnh tầng một nhưng trong

điều kiện thiếu ánh sáng thế này anh không thể thấy gì cả. Anh lần mò tới cầu thang rồi nhẹ nhàng đặt chân

xuống từng bậc một. Giữa phòng là một bộ ghế sa lông cũ kĩ nằm trơ trọi trong bóng tối. Đã quen dần với cường độ ánh sáng yếu, Sơn nhận ra

có một thân hình to lớn đang

ngồi trên ghế sa lông nhìn về hướng anh.



- Xin chào. –Sơn nói lớn.



Không có tiếng trả lời.

Qua ánh đèn pin, anh dò dẫm từng bước một đến bên bộ ghế mà không rời mắt khỏi bóng đen ấy.

Càng ngày anh càng thấy rõ

bóng đen ấy hơn. Nó ngồi yên bất động trên ghế nhìn về hướng anh. Xung quanh đồ đạc bày

bừa ngổn ngang. Chưa đến được bộ ghế anh ngã nhào về phía trước vì

vấp phải vật gì đó. Cú ngã làm cho mắt kính của Sơn rơi ra. Sơn vội rọi điện thoại tìm đôi kính.



Trong đêm tối mờ mịt, Sơn thấy ánh sáng phản chiếu của

mắt kính hắt ra dưới chân bàn. Anh vội chụp lấy nó đeo vào rồi nhìn thẳng về bóng đen ấy, thì ra đó chỉ là

cái đèn bàn ai đó để ngổn ngang trên ghế. Anh thở phào nhẹ nhỏm rồi đứng lên nhưng anh cảm thấy tay mình có cái gì đó ướt ướt. Anh lấy điện

thoại rọi vào tay, một thứ chất lỏng mà anh không thể nhầm lẫn vào đâu được,

thứ chất lỏng mà anh đã từng được nhìn thấy hàng tuần đó chính là máu.



Sơn quay người lại rồi từ từ lui lại. Vật mà anh vấp phải

là một xác người đang còn nằm

đó. Sơn lui lại ngồi phịch lên ghế rồi đứng dậy lao nhanh ra cửa chính. Anh

xoay nắm cửa, lần này cánh cửa bật tung ra ngay chứ không như lúc trước khi anh mở từ bên

ngoài. Sơn chạy vội ra đám cỏ nhưng anh chợt đứng khựng lại. Anh từ từ đi vào

bên trong rồi tiến lại gần xác chết.



- Máu vẫn còn chưa đông. Biết đâu có thể cứu

được. –Sơn thầm nghĩ.



Dưới ánh đèn điện thoại, Sơn lờ mờ

thấy rõ khuôn mặt người đó chính là tên điên nhưng

lúc này anh ta đã ăn mặc quần

áo rất gọn gàng, Râu tóc được cắt ngắn rất sạch sẽ không còn bộ dạng bẩn thỉu

rách rưới như trước

nữa. Sơn thấy cổ họng ông ta đã

bị cắt đứt. Anh đẩy cổ ông ta lên, máu từ cổ họng vẫn còn tuôn ra. Sơn sờ lên ngực ông ta. –Vẫn còn ấm, có lẽ chưa chết được bao lâu. Nếu mình đến sớm hơn thì …–Anh thì thầm với

chính mình. Anh kéo tấm áo ông ta ra, trên ngực không có một hình xâm nào cả.



Cổ họng ông ta bị cắt chỉ

một vết cắt duy nhất, vết dao rất sắc bén. Nó cắt đứt động mạch chủ của tên

điên, máu chảy ra không ngừng.Trên người không có dấu vết ẩu đả. Có thể tên giết người là một

sát thủ khá chuyên nghiệp và đã

đi trước anh một nước cờ. Sơn nhớ lại chiếc xe anh xém tung phải lúc qua cua,

phải chăng đó là hung thủ.



Hiện trường quá tối để Sơn có thể nhận thấy được những vết ẩu đã khác. Sơn lục người nạn nhân. Tất cả đều bị hung thủ lấy

đi hết. Sau một hồi tìm kiếm,

Sơn thấy cuốn sổ nhỏ

nằm cách nạn nhân chừng hai mét, anh vội nhặt nó lên rồi lật ra. Bên trong

không có nội dung gì, một vài

trang đã bị xé đi mất. Sơn đút quyển sổ vào túi áo rồi chạy vội ra xe theo lối

cửa chính. Anh lao vào xe thật nhanh rồi đóng chặt cửa lại.



Mưa lại bắt đầu một đợt mới. Ngồi trong xe,

mồ hôi Sơn đổ ra như suối, cái lạnh giá của mưa phùn không thể nào xua đi được

nỗi sợ hãi lúc này. Liếc nhìn đồng hồ anh thấy đã hơn 1 giờ sáng. Đối với một bác sĩ

pháp y như Sơn thì việc tiếp

xúc với xác chết gần như là việc thường ngày. Có lần anh được giáo sư hướng dẫn giao cho khám

nghiệm một xác chết đã gần một

tháng, những xác chết kiểu phân huỷ chưa hoàn toàn như vậy là những xác chết đáng sợ nhất đối

với các bác sĩ pháp y nhưng nó cũng không làm anh sợ hãi như lúc này. Một cảm giác sợ hãi

lan toả khắp cơ thể

anh. Anh rút điện thoại ra rồi lần tìm vào danh bạ số thiếu tá Trà đã cho anh mấy tuần trước sau đó bấm phím gọi. Tay anh

run run theo từng hơi thở. Sau một hồi đổ chuông dài thì mới có người bắt máy.



- A lô, tôi Trà nghe đây.



-

Chào ông, tôi Sơn đây. Tôi muốn báo án