Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 12 : Hợp tác

Ngày đăng: 06:16 22/04/20


Ánh mặt trời lên cao chiếu

thẳng vào mặt tôi, từng giọt mồ hôi nhễ nhại nhỏ xuống trên cổ áo. Những tháng

này, thời tiết rất thất thường,buổi chiều mưa rất to nhưng ngược lại cái nắng

gay gắt buổi sáng làm con người như tan chảy.



Vừa dắt xe vào cổng cơ quan tôi thấy điện thoại rung lên trong túi, tôi thường có thói quen để rung trong khi ngủ nên sáng nay tôi quên bật lại nó. Rút

điện thoại ra tôi nhận ra cuộc gọi này là của

thiếu tá Trà. Sau khi bật chân chóng xe tôi nghe máy.



- Chào thiếu tá. –Vừa nói tôi vừa xách cặp

đi về phòng.



Giọng nói của ông Trà

vang vọng ở đầu dây bên kia. Giọng nói vui vẻ khác hẳn với ngày hôm trước.



- A lô, chào cậu. Sao cậu không gọi cho tôi

để xem kết quả. Hôm

giờ tôi mong cậu mãi.



Lẽ ra ông ta phải gọi cho

tôi khi có kết quả, tôi cảm thấy bực bội sau câu nói của ông ta nhưng vẫn cưởi đáp.



- Vâng, tôi bận công việc quá.



- Vậy à, khi nào có dịp cậu phải ghé chổ tôi

đấy nhé, hôm trước bận quá tôi cũng chưa

tiếp đãi cậu mấy món đặc sản dưới này được. Thật tôi thấy áy náy quá.



- Vâng, không có gì đâu, khi nào có dịp tôi

sẽ ghé. –Vừa nói tôi vừa bước vào bàn làm việc và đặt cái

cặp xuống. –Không biết hôm nay thiếu tá gọi tôi có gì không, phải chăng là đã có kết quả báo cáo.



- À, đúng vậy. Thật ra đã có kết quả rồi.



- Vâng, vậy thiếu tá có thể cho tôi biết

qua điện thoại luôn được chứ, dạo này tôi bận quá.



Tiếng ông đều đều phát

qua loa điện thoại.



- Thì tôi cũng bận vậy thôi. Hai hôm nay tôi

có có thêm một vụ nữa.



- Vậy à. Tình hình trên đó cũng phức tạp

nhỉ.



- Cậu không biết là ai sao.



Tôi giả vờ hỏi lại.



- Ai vậy?



- Thì là tên điên hôm trước đấy.



Tôi không để phí thời gian thêm

nữa, tôi vào nội dung chính ngay.



- À, tôi có nghe Sơn nói qua rồi. Vậy ta nói chuyện kết quả xét nghiệm

trước đi.



- Báo cáo pháp y về cơ bản đúng như những

gì chúng ta đươc nghe từ Sơn, cậu bạn của cậu nên tôi không cần phải nói thêm

gì cả. Còn báo cáo về con dao thì đúng như cậu dự đoán, trên con dao chỉ tìm

được cái dấu vân rời rạc và trùng lặp vì hoạ tiết khắc nổi quá nhiều nên không

thể tìm được dấu vân tay của ai cả. Còn về vết máu trên con dao thì nó không

trùng khớp với bất cứ người nào trong gia đình nạn

nhân mà chúng tôi đã lấy mẫu AND để đối chiếu cả.



- Vậy nó là của một người bên ngoài? –Tôi nói.



- Cũng không hoàn toàn như vậy.



Vừa nghe ông ta trả lời tôi

vừa bước ra hành lan châm điếu thuốc. Tôi rít một hơi ngắn rồi trả lời.



- Không hoàn toàn là thế nào? Ông nói rõ hơn đi.



- Máu trên đó không phải là máu người. Tôi nghĩ cậu cũng đoán ra rồi đấy,

đó là máu chó.



Chuyện này thật không thể

ngờ được. Không dấu chân người, không một vết thương nào trên người liên quan đến bàn tay con

người. Vết thương chỉ do móng vuốt của động vật gây ra, cổ họng cũng bị xé toạc

bởi móng vuốt của nó, đến giờ kết quả xét nghiệm cũng chỉ ra là vết máu dính

trên con dao là máu chó vậy phải chăng chuyện này do đám chó hoang gây ra. Đang suy nghĩ đến đây ông Trà them vào

giống như ông ta đọc được suy nghĩ của tôi vậy.



- Chúng tôi đã kết luận là chó hoang gây ra vụ này.



- Nhưng chó hoang chưa bao giờ tấn công con người cả, tôi sống ở đấy từ nhỏ đến giờ chưa cao giờ thấy

chúng tấn công con người.



Ông ta bắt đầu chuyển giọng.



- Cậu sinh ra ở đây thì cậu cũng phải biết

về dòng họ Dương đấy

chứ, đây đâu phải là trường hợp đầu tiên. Cậu không nghĩ đến con chó săn đó

sao, là con chó săn trong truyền thuyết.



- Nhưng…



- Chúng tôi không tìm ra được nguyên nhân nào khác ngoài

nó.



Không biết nói gì hơn tôi quay sang cảm ơn ông

ta rồi tắt mắt.



Tôi bước vào phòng làm việc,

vừa ngồi xuống bàn tôi quay sang thì thấy Thành, Nhã và Nam đang nhìn mình hết

sức chăm chú. Lúc nãy vì mải lo nói chuyện điện thoại nên tôi không để ý thấy

sự hiện diện của tụi nó.



- Có

kết quả vụ án hôm trước rồi sao anh. –Thành hỏi.



Không muốn tụi nó phân tâm

công việc dưới này, hơn nữa không thể để cho tụi nó tham gia điều tra vụ này vì

tính chất nguy hiểm của nó tôi đành nói dối.



- À, không có gì đâu. Mấy em lo làm việc đi.
dao trong tấm hình.



- Mọi thành viên của hội đều có con dao

này, khi phản bội lại tổ chức hắn sẽ bị giết bằng chính con dao ấy.



Thấy đã bắt đầu tìm kiếm được nhiều

thông tin, tôi đề nghị.



- Được rồi. Hôm nay tới đây thôi, cô hãy

về đọc lại tập hồ sơ này đi chúng ta hẹn dịp khác vậy.



Uyên đồng ý và chúng tôi thu dọn

mấy sắp tài liệu ra về. Đang dắt xe ra khỏi quán, tôi nhìn thấy một tên nhóc bán báo bên kia đường.

Tôi nheo mắt lại nhìn cho kĩ, thằng nhóc khá

quen thuộc nhưng tôi

chẳng sao nhớ nổi. Thấy tôi nhìn

chăm chú, thằng nhóc giật thót mình rồi có vẻ

lảng đi nơi khác.



- Gì vậy. –Phương Uyên chạy xe tới chắn trước

tầm nhìn của tôi hỏi.



- À, không có gì đâu. Ta về thôi.



Nói rồi tôi rồ ga đi trước.



Về tới chung cư, tôi cất xe rồi đi lên thang

máy về phòng. Hôm nay tôi về sớm hơn mọi ngày. Không

ngờ rằng cuộc gặp gỡ Phương Uyên lại ngắn ngủi và đem lại nhiều kết quả tới như

vậy.



Mọi ngày lúc về nhà tôi thường

phải đi thang bộ vì thang máy

đã đóng cửa. Từ ngày cô ấy chết, công việc của tôi đâm ra bận rộn. Tôi cũng không nhớ giờ đóng cửa thang

máy nữa. Tôi cứ đi rồi về, thang máy đóng thì đi thang

bộ, nó dường như không còn quan trọng với tôi nữa.



1302

phòng của tôi ở cuối

hành lang tầng 13-Một con số không hề may mắn. Tôi đẩy cửa, lần này cửa lại

không khóa như lần trước. –Chắc thằng nhóc lại tới nữa đây, chắc phải đánh cho

nó một chìa mất. –Tôi ở dài lắc đầu vì cái tật nói mãi không chừa của nó.



Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào,

ném cái cặp lên ghế rồi kéo tấm màn cửa kính ra, toàn cảnh Sài Thành hiện ra

trong khung cửa rộng cừng 15 mét vuông này. Tôi ngồi phịch xuống ghế rồi chăm điếu Craven. Nhìn từng vì

sao trên trời tôi nhớ lại cảnh tôi và cô ấy lúc còn sống vẫn thường hay đếm sao như vậy. Từng

làn khói thuốc nhả ra không khí, thơm tho và dịu nhẹ, đầu óc tôi được thư thả.



- Này nhóc, đang ăn à. –Tôi nói vọng xuống

bếp.



Không có tiếng trả lời. Tôi cũng không quan tâm, tôi rít

hết điếu thuốc rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ để thay đồ. Bước vào phòng, tôi thấy căn phòng như khác

hẳn. Mọi thứ trong phòng đang

xáo trộn hẳn lên. Ga trải giường thì nằm dưới đất, tủ quần áo bề bộn, ngay

cả bộ quân phục của tôi cũng

nằm dưới đất. Mấy bộ

quần áo của Mai Thi tôi giữ lại làm kỉ niệm cũng nằm nửa trong tủ, nửa ở ngoài.

Tất cả tủ đồ bị lục tung cả lên. Cái giá sách tôi yêu quý nhất không cuốn nào còn nằm nguyên trên

giá, chúng nằm vương

vãi đầy mặt đất.



Tôi lui lại nhìn xuống bếp. Một bóng đen

đang đứng đó nhìn tôi không động đậy. Trên tay hắn là con dao

làm bếp nhà tôi, hắn nhìn tôi

rồi lao tới như con

thú dữ đang săn mồi. Tôi lui lại né đường dao thứ nhất của hắn như bao lần vẫn

dùng với mấy tên tội phạm. Rồi chờ cho hắn mất đà lao tới nhưng không, hắn dùng

lực vừa đủ để tôi phải né ra còn

hắn lui lại phía sau chuẩn bị cho nhát kế tiếp. Hắn quả là một sát thủ chuyên

nghiệp. Mái tóc hắn phủ dài, dưới má phải, một vết sẹo nhỏ lộ ra dù hắn đã cố che đi bằng mái tóc của mình.



Hắn lao tới lần nữa, lần này là một cú đâm

thẳng vào bụng chứ không phải là chém nữa. Tôi né người qua phải né tránh rồi lăn

người qua ghế sa lông trong phòng

khách để giữ khoảng cách với hắn. Điểm 9 môn võ thuật luôn làm tôi tự hào về khả năng ra đòn của mình trong quân ngũ

nhưng lúc này tôi thấy

rằng ưu thế đang thuộc về hắn. Tôi có thể hạ hai tên cầm dao một lúc nhưng lúc

này tôi thấy mình không thể

tay không chống chọi lại hắn được. Hắn khá chuyên nghiệp trong cách ra đòn,

điều này làm tôi e sợ. Không có gì làm vũ khí, tôi lại bị hắn nhảy tới lần ba, sau cú đâm hụt, hắn lại

ép tôi vào sát cửa kính lớn. Tôi nhìn lại đằng

sau, cả Sài Thành đang ở sau lưng mình.

Sau mấy cú đâm trượt, lần này hắn tung ra cú đá nhưng tôi đỡ được, tôi vội xoay

người tung một cú trả đũa làm hắn ngã nhào ra

sau ghế. Hắn ôm ngực có vẻ đau đớn, thấy lợi thế đã thuộc về mình, tôi chụp lấy cái gối đệm tối hôm trước tôi nằm ngủ để quên lại trên ghế sô pha rồi lao về phía hắn. Hằn lùi lại rồi giơ tay đâm thẳng xuống, Tôi vội

giơ cái gối ra đỡ lại. Con dao đâm mạnh vào gối rồi xé toạc nó ra làm hai, tôi vội

thả cái gối chụp lấy tay tên sát thủ. Bông goàng trong gối bay ra đầy nhà.



Tôi xoay nhẹ cổ tay, con dao

trong tay tên sát thủ rơi ra. Tôi tung cước đạp mạnh vào ngực hắn rồi tôi cũng

thấy mình ngã ra sau trên sàn

nhà, ngực tôi đau nhói, tôi

cũng đã dính một đạp của hắn. Thấy hắn ôm ngực lao ra

cửa. Tôi ngồi dậy, Ôm ngực cố gắng chạy theo

hắn. Tên sát thủ chạy xuống cầu thang bộ. Tôi chạy theo, rồi không nghe động tĩnh gì nữa,

tôi đứng lại để xem hắn đang

chạy xuống hay chạy lên rồi bám theo hắn. Cứ cách vài quãng tôi lại đứng lại để xem mình có chạy đúng hướng không

nên khoảng cách của tôi và hắn ngày càng xa.



Cuối cùng anh chạy xuống dười tầng trệt. Giờ đã khuya, người ra vào ít hẳn nhưng tôi không thấy hắn đâu. Tôi

chạy ra cửa chính rồi hỏi ngay người bảo vệ đứng gần đó.



- Anh có thấy người nào cao tầm 1 met 7, tóc dài

mặc áo khoác đen chạy ra đây không.



Người bảo vệ lắc đầu. Tôi chợt nhớ

ra ở cầu thang tầng 6 có một cửa thoát hiểm dẫn tới cửa sau của tòa nhà. Vốn nó được dùng khi có cháy nổ xảy

ra. Tôi vội chạy ra cửa sau nhưng ở đây càng vắng hơn trước,

không một bóng người. Tên sát thủ đã biến mất.



Tôi lần về phòng rồi nhặt con dao lên, nằm ngay xuống

ghế sô pha rồi nhìn con dao. Tôi nhớ lại lúc giao chiến

rõ ràng hắn mang giày da. Liệu hắn và “sứ gải của địa ngục” có phải là một không? Tôi giở áo xem lại vết thương, nó đâu ê ẩm và đỏ ửng lên.



Phải chăng chính hắn đã giết vợ mình? –Tôi thầm

nghĩ. –Hắn muốn gì ở đây?