Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 17 : Lần theo dấu vết

Ngày đăng: 06:16 22/04/20


Ngồi trong chiếc posche

đời cũ của Thành, Uyên và tôi chăm chú chờ đợi trước một căn biệt thự khá đồ sợ

giữa quận 1. Chiếc xe tôi vừa mượn của Thành lúc sáng để thi hành công vụ ngày

hôm nay. Tôi lựa nagy gốc cây để đậu xe và mở cửa kính hai bên xuống, cảm giác nóng nực và ngột ngạt

của Sài Thành giảm đi rất nhiều.



Bên ngoài, một vài người qua lại

như bình thường. Chiếc xe đậu khá xa căn

biệt thự vì sợ bị phát hiện nhưng vẫn đủ sức để theo dõi toàn bộ lối ra vào của căn biệt thự. Khu

này vốn dành cho các đại gia, thương nhân hay giới nghệ sĩ giàu. Các đại gia

ngày nay thường sống

xa xỉ như vậy. Hoặc họ sống trong những khu biệt thự đắt tiền trong thành phố

hoặc nếu như không còn gì vướng bận nơi đây nữa họ sẽ sống ở

một nơi thưa dân với những căn biệt thự nhỏ nằm giữa những thắng cảnh tự nhiên

đắt tiền mà vừa mới mở cửa đã

nghe thấy tiếng suối chảy hay tiếng chim rừng hót với những khu vườn tự nhiên, những ao cá trong

nhà.



Đang mải suy nghĩ điều gì

đó, giọng nói của Uyên làm Liêm giật mình.



- Số điện thoại hay gọi cho Sơn đó, không

thể điều tra danh tính chủ thuê bao.



Tôi mắt vẫn nhìn về căn

biệt thự. –Tôi biết ngay mà, ở Việt Nam này dễ gì điều tra được một số thuê bao

trả trước cơ chứ,

hàng ngàn chiếc sim được bán đầy ngoài kia mà không cần đăng kí thì sao có thể quản lí hết được.



- Đúng vậy, hơn nữa với chính sách bảo mật

thông tin khách hàng của các nhà mạng chúng ta không thể moi được thông tin gì

thêm, trừ khi có lệnh của Viện kiểm sát.



- Nhưng có thể đó là số của ông Văn. –Tôi nói. –Khả năng đó

rất cao, và ông ta vẫn hay nhập cảnh sang Mỹ để bàn mưu tính kế với cậu ta.



Tôi suy nghĩ đôi chút rồi

gạt phăng cái kết luận đó. Một giả thuyết sai lầm chỉ đưa tôi đi theo một hướng

sai lầm. –Đó mới chỉ là các giả thuyết của chúng ta thôi.



- Vậy còn thứ hình chữ nhật bị lấy đi từ

chổ tên điên thì sao. Đấy chính là lời tố tội cậu ta.



Uyên gật đầu nhưng không

nói gì cả, cô im lặng suy nghĩ rồi lên tiếng. –Nếu vậy những mật mã ấy cậu ta

sao lại đưa cho anh làm gì? Cậu ta tự khám phá không hơn sao.



Tôi chăm điếu thuốc rồi

phà hơi thuốc ra

ngoài cửa kính. Cái nóng chợt ùa vào dữ dội.

–Có hai điều buộc cậu ta phải làm vậy.



“Thứ nhất, đoạn mật mã ấy

không phải do cậu ta tìm ra, người tìm ra là Phát một người có kiến thức khá sâu về tôn

giáo. Nếu cậu ta không cho tôi biết đoạn mật mã thì có thể tôi sẽ nghi ngờ cậu ta.”



Tôi phà hơi ra khỏi cửa kính rồi tiếp lời.

“Thứ hai với một bộ óc như cậu ta không phải là một lựa chọn khôn ngoan nếu như

giải đoạn mật mã đó một mình.

Khôn ngoan hơn cậu

ta sẽ nhờ vào Phát, một con người có đủ kiến thức và trí tuệ để tìm ra đoạn mật mã ấy hoặc tôi. Cậu ta biết

rằng tôi sẽ đưa đoạn mật mã này cho các đồng nghiệp giải mã.”



- Nhưng nếu mọi người giải ra nó thì sao, mọi bí mật…



- Không. –Tôi cắt lời. –Đó là bí mật từ

ngàn đời xưa, cậu ta có nhiều cách lí giải buộc chúng ta tự nguyện trao bí mật

cho cậu ta trong im lặng. Dù gì đó cũng là bí mật trong dòng họ nhà cậu ấy.



- Nhưng anh nghĩ cậu ta giết chú mình sao.



- Tôi không nghĩ như thế, nhưng nếu đúng là như thế

thì phải có nguyên nhân gì ở

đây. Cô đã từng nghe câu nói của cổ nhân đó là quyền lực tuyệt đối sẽ làm người ta sa đọa chưa.



Uyên gật đầu rồi suy nghĩ

mông lung. Cô vẫn thì thầm câu “quyền lực tuyệt đối sẽ làm con người ta sa đọa”. Câu nói này cô đã nghe hay đọc được ở đâu đó. Cô nhớ ra đây

là câu nói mà nhân vật Hạng Thiếu Long đã nói về Tần Thủy Hoàng Doanh Chính sau

này, trong một bộ phim cổ trang cô không nhớ rõ tên nữa. “Quyền lực tuyệt đối

sẽ làm người ta sa

đọa”. Ý anh ở đây ám vì chỉ

quyền lực của Sơn

trong Hội Tứ Hải, cậu ta có thể hi sinh cả chú của mình. Người từng dẫn dắt cậu ta vào hội.



Bỗng chợt suy nghĩ ra

điều gì đó, cô nói.



- Vậy ắt hẳn ông Trà đã hỏi Sơn về cái vật ấy rồi, tại sao cậu

ta lại giấu chúng ta?



- Không đâu, sau khi nhận được báo cáo ông

ta gọi thẳng cho tôi ngay và tôi đề nghị ông ta chỉ âm thầm theo dõi Sơn. Không được hỏi Sơn về vật ấy.



- Tại sao? –Uyên hỏi.



- Tôi muốn một sự trung thực. Nếu thật sự

Sơn trong sạch, chắc

chắn cậu ta sẽ trao nó lại cho tôi.




“lột sột” (âm thanh)



“đủ 50 củ thưa đại ca”.

Một giọng nói trẻ.



“ Được rồi”



“Làm ăn với lão ta cũng

được khối tiền đấy”. Một giọng khác.



“Mày thì biết cái gì, lão

ta lấy hàng của mình cũng vì có tiếng nước ngoài thôi, chúng ta lấy hàng Mỹ thì thằng nào mà chả thích, lão ta càng thu

được nhiều lợi nhuận”



“Vâng, em biết rồi”



“Tony Trần có gọi điện

không”



“Không thưa anh, nhưng có cuộc gọi khác em

không dám nghe máy”. Tiếng nói này tôi nhận ra

là tiếng của tên lái xe.



Hai chiếc ô tô vẫn bám

san sát nhau trên đường phố.



Tiếng nói từ tai phone

vẫn phát ra đều đều.



“Mà hình như chiếc posche phía sau đang cố

bám đuôi chúng ta thì phải”.

Giọng tên tài xế nói.



“Mày đi chậm lại xem nó

có vượt lên không”



Nghe thấy những điều đó

qua tai nghe, tôi mỉm cười rồi nhấn ga vượt qua rẽ vào con đường khác mất hút để lại chiếc Ferrari

một mình trên con đường vắng.



Tôi dừng xe lại bên về

đường, kéo kính ô tô xuống rồi tập trung nghe lén cuộc nói chuyện.



“Ổn rồi, chỉ là người đi đường thôi, gọi lại số đó

cho tao”



Sau một phút chờ đợi,

cuối cùng cũng có tiếng nói vọng lại.



“Tao đây, mày nói gì to

lên”







“Mày cần bao nhiêu”







“làm việc gì, mày nói rõ

lên”







“Chuyện giết con Mai Thi

và ông ấy tao đã đưa tiền rồi, mày nên đi xa một thời gian để mọi chuyện đã ổn

thỏa. Sao sóng chập chờn thế này. Mày còn lộ mặt ra đó nữa sao, chờ một thời

gian nữa đã”







“Được rồi, còn tập tài

liệu mật con Mai Thi đang giữ hãy cố gắng tìm ra nó”







“ Ô kê, tối mai 7

giờ gặp tao ở cảng”



“Tút tút tút. Mẹ nó, tổng

đài làm ăn gì mà ở trung tâm Sài Gòn thế này mà sóng cứ chập chờn”



Sau đó là tiếng dập cửa

xe và âm thanh im lặng hẳn.



Tôi liếc nhìn đồng hồ

thấy đã gần 12 giờ đêm nên cũng chạy xe đưa Uyên về nhà.



- Này, sao anh có thể cài máy nghe lén

trong xe hắn được vậy. –Uyên hỏi vẻ tò mò.



Tôi mỉm cười nhớ lại chuyện lúc nãy, lúc phà hơi thuốc vào mặt tên tài xế, trong lúc hắn quay mặt qua bên kia tôi nhanh chóng gắn

cái máy nghe lén nhỏ xíu nằm trong miếng sing gum anh nhai dở rồi dán chặt sát

ghế xe của hắn mà hắn không nhận ra được.



Tôi ngã người ra sau nhớ lại những câu nói mà mình nghe lúc nãy.

Tối mai, mình sẽ được gặp lại tên sát thủ.