Thông Điệp Cuối Cùng
Chương 20 : Giải mã
Ngày đăng: 06:16 22/04/20
Một tên tội phạm truy nã
đã lẩn trốn xuống Vũng Tàu. Hôm nay, tôi phối hợp cùng với đội cảnh sát truy
bắt tội phạm truy nã cùng nhau hợp tác để truy bắt hắn. Vốn tôi được mời đi lần
này bởi vì tôi là người đã bắt hắn trong một
vụ án mạng mà hắn gây ra tại thành phố Hồ Chí Minh.
Sau khi ra tù, hắn tiếp tục gây án và bốc hơi ngay tức khắc. Cảnh sát nhanh
chóng khoanh vùng được nghi phạm và xác định thủ phạm là hắn, một con người
từng có nhiều tiền án tiền sự về tội cướp của giết người. Am hiểu tường tận về
con người và gia cảnh hắn, Tôi nhanh chóng tham gia chiến dịch truy bắt. Các
trinh sát nhận được tin hắn ta đang lẩn trốn tại quê nhà nên nhanh chóng triển
khai lực lượng vây bắt.
Phối hợp với công an
thành phố Vũng Tàu. Các trinh xác đã xác định được vị trí của hắn. Hiện hắn
đang lẩn trốn tại một nhà nghỉ trong thành phố.
Một lực lượng cảnh sát đẩy gậy leo tường
lên tầng hai và một lực lượng ập vào phía cửa chính nhưng không ai ngờ rằng hắn
đang có con tin.
Hắn đã gọi một ả đào
trong đường dây gái gọi vào để thỏa mãn dục vọng. Thế nhưng khi cảnh sát ập vào cô ta lại
là lá chắn cho hắn.
Sau một hồi thuyết phục
không làm hắn lay động, một cảnh sát cơ động phía sau lưng hắn đã trèo lên bằng
cách đẩy gậy đã phá cửa kính xông vào.
Quá bất ngờ vì có người phía sau, hắn không kịp trở
tay. Tôi xông lên cầm lấy con dao rồi kéo con tin ra, các chiến sĩ đồng thời ập
tới bắt lấy hắn. Và một chiếc bốn bánh đang chờ sẵn đưa hắn về trại giam ngay
lập tức.
Sau khi xong việc, tôi
không về cùng các đồng nghiệp mà đến thăm một nơi. Nơi vợ tôi đã từng sống và
lớn lên. Một nhà thờ lớn kiêm luôn nhiệm vụ nuôi dạy các trẻ mồ côi nằm trong
trung tâm thành phố Vũng Tàu. Nơi mà tôi chưa được một lần ghé thăm.
Lần tìm theo địa chỉ tôi
đến trước một nhà thờ lớn được bao bọc xung quanh bởi những bức tường khá cao.
Ở đây như một trại trẻ mồ
côi cỡ nhỏ có vốn đầu tư ở nước ngoài. Đa số trẻ em ở đây lớn lên đều buộc phải
theo đạo. Vì vậy, nhìn bề ngoài có thể thấy đây như là một hành động từ thiện
nhưng bên trong lại là một hành động lôi kéo người theo đạo của giáo hội tin
lành. Đây là một giáo hội tin lành chứ không phải thiên chúa giáo.
Dựng xe trước cổng. Tôi tiến lại ngay trước
cửa người bảo vệ rồi lấy gói Craven ra mời ông ta.
- Vâng cảm ơn.
Ông ta rút điếu thuốc. Tôi
lấy bật lửa mồi thuốc cho ông ta xong sau đó mới tới lượt mình.
- Bác làm ở đây lâu chưa? –Tôi hỏi.
- Cũng đã được 10 năm rồi. –Ông ta phì
phèo hơi thuốc.
Nếu chỉ mới 10 năm chắc
ông ta sẽ không gặp được vợ tôi, vì cô đã rời khỏi đây khi đủ 18 tuổi rồi. Nhưng
biết đâu được có thể vợ tôi thường xuyên về đây, tôi thử vận may.
- Bác có biết cô gái này không. –Vừa nói tôi
vừa lấy tấm ảnh của vợ mình ra.
Sau một hồi ngắm nghía
bức ảnh, ông nói. –Cô gái này mấy tháng trước có tới đây. Tôi rất nhớ vì lúc đó cô ấy rất vội vã còn làm rơi cả cái thẻ chứng minh thư. Tôi
chờ cô ấy ra khỏi cổng rồi trả lại cô ấy còn hậu tạ tiền uống nước nữa nhưng tôi từ chối không nhận.
- Vậy ạ. –Tôi suy nghĩ. –Cô ấy rất vội vã
sao ạ.
Ông lão không cần suy nghĩ
trả lời rất nhanh. –Đúng vậy, cô ấy cứ ngó tới ngó lui như sợ người ta theo dõi
rồi đi rất nhanh. Mà cậu hỏi có việc gì không?
Vốn thường phải nói dối để
lừa mấy tên tội phạm vào bẫy, tôi trả lời ngay.
- Dạ, cô ấy vốn là bạn học của cháu nhưng mấy ngày gần đây mất tích
không rõ lí do nên cháu tìm
giúp thôi ạ.
Ông lão bão vệ đã già,
ông rít điếu thuốc rồi nói. –Con bé mất tích khi nào?
- Dạ, ba tháng trước ạ.
- Vậy thì có thể tôi không giúp được gì rồi,
vì cô ấy đến đây cũng phải 5 hay 6 tháng trước gì đó.
- Vâng cảm ơn bác ạ. –Tôi rít hơi thuốc rồi nói. –Bác có biết
cô ấy đến đây làm gì không ạ?
Ông lão nhìn vào trong
nhà thờ rồi trả lời. –Có thể đến để gặp các sơ, thường thì các đứa bé lớn lên ở
đây sau khi trưởng thành đều quay lại thăm các sơ cả.
- Vậy các sơ ở đâu vậy bác?
Ông lão nhìn đồng hồ rồi
chỉ tay vào sau nhà thờ. –Thường thì giờ này các sơ ở trong khu nhà quản lí phía
sau nhà thờ đấy.
- Cảm ơn bác.
Biết ông không thể giúp gì
hơn, tôi vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi đi thẳng vào trong.
Đi ngang qua nhà thờ, tôi
thấy nhiều đứa trẻ đang đứng bên trong chuẩn bị làm lễ gì đó dưới sự chỉ đạo
của một vị sơ đứng tuổi.
Tôi đi thẳng ra sau. Một
loạt phòng ngủ và nhà ăn, có lẽ nơi đây là nơi sinh hoạt của mấy đứa trẻ này.
Tôi tiến vào căn phòng
đầu tiên mà tôi nghĩ là phòng quản lí. Bên trong, ba người phụ nữ lớn tuổi trong bộ quần áo của tu viện đang ngồi trước bàn làm việc. Tôi
tiến lại người phụ nữ trung niên ngồi ở giữa.
- Chào sơ.
- Chào con, mời con ngồi. –Vừa nói bà vừa
Mong rằng những thứ em để
lại sẽ giúp ích cho anh.
Xin lỗi vì đã giấu anh
nhiều chuyện như
vậy.
Thương anh.”
Đứng trong thang máy của
chung cư. Cảm giác thang máy đang chậm chạp nhấc lên từng bước một làm tôi muốn đập tan nó rồi ra đi thang bộ. Thế nhưng lúc này đây tôi cần phải bình
tĩnh. Bình tĩnh hơn
bao giờ hết.
Tầng 13 hiện ra. Tôi chạy
thật nhanh về phía nhà mình rồi mở cửa. Tôi chạy thẳng vào phòng ngủ, tiến về
phía cái tủ đựng đồ nữ trang của vợ, nơi mà tôi chẳng bao giờ đụng đến cả còn
chẳng buồn dẹp đi khi vợ tôi mất vì tôi không muốn nghĩ rằng cô đã chết.
Kéo mạnh cái tủ nhỏ ra, tôi
thả nó nằm ngổn ngang dưới đất. Tôi lấy tay gõ
nhẹ vào một viên gạch dưới đất.
Không có gì.
Tôi gõ vào viên gạch tiếp
theo, tiếng “cộp cộp” vang lên. Âm thanh của nó khác hẳn với mấy viên gạch còn
lại. Nhìn bề ngoài tôi không hề biết rằng nó là nắp đậy của một cái hầm nhỏ. Nó
được ngụy trang khá hoàn hảo.
Không biết làm cách nào
để mở nó. Tôi chạy nhay xuống bếp lục lọi trong đống vật dụng gia đình rồi lấy
ra một cái búa. Tôi chạy vào lại phòng ngủ rồi dừng trước viên gạch. Tôi đập nhẹ nhưng viên gạch không vỡ. Tôi cố lấy hết sức đập mạnh xuống viên gạch vỡ ra làm nhiều
mảnh.
Tôi lấy tay phủi nhẹ mấy
mảnh vụn của viên gạch men ra rồi lấy lên một tập giấy. Bên ngoài tập giấy có
kí hiệu của hội Tứ Hải. Tôi giở ra từng trang một, sau đó lật nhanh đến các
trang tiếp theo. Khuôn mặt từng người một hiện ra.
Tôi rút cái điện thoại ra
gọi ngay cho Uyên.
Trong giây lát đầu giây
bên kia trả lời.
- Tôi nghe đây.
Vừa nói tôi vừa tiến ra
phòng khách. –Cô chuẩn bị tập hợp toàn đội đi, chúng ta có manh mối mới.
- Manh mối gì?
- Tôi đã có được những bằng chứng buộc tội
hội Tứ Hải và nhân thân của 4 tên đứng đầu.
- Anh không đùa đấy chứ? –Tiếng Uyên đùa
cợt qua điện thoại.
- Cô có nhớ tập tài liệu mà tên sát thủ
đang tìm không? –Vừa nói tôi vừa ngồi xuống cái ghế sa lon rồi lật ra tiếp. –Vợ
tôi cất nó dưới nền
nhà và tôi mới tìm ra. Tôi nhớ
là cô nói chiều nay Tony Trần về nước phải không?
- Đúng vậy.
- Ông ta là một trong tứ đại thiên vương, ba người tiếp theo là Phạm
Khải, Trần Thành và Dương Thành Văn.
- Dương Thành Văn có lẽ là chú của Sơn nhưng Trần Thành, ông ta đang
ở đâu? Uyên hỏi.
-
Cô cứ bắt hai người còn lại, tên Trần Thành
còn một tập tài liệu khác nữa, tôi đã từng nghe qua tên này, có lẽ Sơn biết được
hắn ta ở đâu.
- Được rồi. Tôi sẽ thông báo cho sân bay…
Có tiếng bíp bíp vang lên
trong điện thoại, tôi thấy một cuộc gọi chờ đang hiện lên. Tôi nghe máy.
- A lô em đây.
- Có chuyện gì không? –Tôi nôn nóng.
- Mật mã đã được giải ra, anh thưởng gì
cho em đây.
- Sẽ có thưởng sau, em nói đi, anh không có nhiều thời gian.
–Tôi nói.
- Được rồi. –Thằng nhóc có vẻ thất vọng vì
không như ý mình muốn. –Mật mã này được mã hóa theo
các quân bài tây về sự tương quan…
- Kết quả, anh cần kết quả. –Vừa nói tôi
vừa ra khỏi phòng rồi tiến về phía thang máy.
-
Hôm nay anh bận vậy. Mắt phải là KHO BÁU, THÁC NƯỚC. Mắt Trái là ĐÔI TAY còn một từ nữa em và Rita đã cố tìm những không được.
- Được rồi, cám ơn. –Tôi tắt máy rồi bấm
nút gọi ngay cho Sơn.
“Thuê bao quý khách vừa
gọi tạm thời không…”
Tôi tắt máy. Bắt đầu nghĩ
ngay đến từ thác nước.
Tôi bấm nút gọi cho Phát.
Một hồi, hai hồi, ba hồi.
Không ai bắt máy cả.
- Chết tiệt. –Tôi nói lớn rồi mở cửa thang
máy.
Chạy thật nhanh ra ngoài.
(1) Bài tiến lên