Thông Điệp Cuối Cùng
Chương 3 : Kẻ theo dõi là ai?
Ngày đăng: 06:16 22/04/20
Mặt trời lóe những tia
sáng đầu tiên xé tan màn sương dày đặc bao phủ lấy đất
rừng Tây Nguyên.
Tiếng gà rừng cất lên từ xa vọng lại được bàn tay của núi rừng nhào nặn nghe âm
vang từng hồi. Mặt trời càng lên cao càng làm giảm đi cái lạnh bao lấy nơi đất
rừng Tây Nguyên này. Hai tay Sơn bưng hai ly cà phê vừa mới pha lên sân thượng.
- Chú đã khỏe hẳn chưa mà dậy sớm thế? –Sơn nói.
- Ta đỡ nhiều rồi.
Sơn đặt ly cà phê lên bàn. Nhìn ông chú đầy lo lắng, mới chỉ mấy ngày
mà nhìn ông đã khác hẳn, không còn sợ hãi hay suy nghĩ gì về vấn đề hôm đó nữa.
- Đen không đường của chú đây.
- Cháu vẫn nhớ sao. –Ông mỉm cười.
- Nhớ chứ. –Vừa nói Sơn vừa ngồi xuống ghế. Anh tiếp
tục. –Nơi đây đúng là nơi nghĩ dưỡng lí thú chú nhỉ. Từ lúc sống ở nơi sầm uất
cháu chỉ ước ao có một cuộc sống yên bình như nơi
đây thôi.
Vừa nói Sơn vừa nhìn ra
cánh đồng cỏ bao la xung quanh. Một màu xanh tràn ngập cả một vùng.
- Ở đây không khí trong lành, núi non hùng
vĩ, vì ít người đi lại
nên không hít bụi đường như trong thành phố đâu. – Vừa nói ông vừa nhấp hớp cà
phê.
Nhìn cánh đồng cỏ xanh
tươi, không khí trong lành, khí hậu dịu mát nơi đây Sơn nhớ đến lần được khám nghiệm tử thi đầu
tiên ở Mỹ với giáo sư Brown- người hướng dẫn của Sơn tại một
vùng quê hẻo lánh của tiểu bang Okalahoma. Đó là xác chết đều tiên Sơn được
khám nghiệm và để lại cho anh ấn tượng nhất. Sau khi vụ án được phá xong anh
cảnh sát địa phương còn mời
hai vị bác sĩ pháp y về nhà anh ta để uống rượu qua đêm. Đó là một trang trại ở
vùng quê hẻo lánh, được xây trên khu đất rộng, trồng rất nhiều loại rau quả. Mà
người quản lí là bố
mẹ của anh cảnh sát trên. Đó cũng xem như là việc làm rảnh rỗi lúc về già của
họ. Anh liên tưởng tới bố anh, ông cũng đã lớn tuổi, nên làm cái gì đó cho khây khỏa chứ không
thể ngồi không được vì Sơn rất hiểu bệnh tâm lí của những người ở lứa tuổi này. Anh nghĩ nên xây
dựng cái đồng cỏ này thành trang trại có vẻ là hợp lí nhất. Tiếng gáy vang của
gà rừng làm anh bừng tỉnh về thực tại.
- À mà cháu có dự định này không biết có
nên nói với chú không?
- Chuyện gì vậy?
- Cháu thấy cánh đồng cỏ này, khu rừng này
nếu bỏ phí như vậy
thì uổng phí quá. Khu này toàn
là đất đỏ hay là ta nên xây dựng một nông trại trên đồng cỏ này, còn khu rừng
thì…
- Cháu nói gì vậy. – Vừa nói ông vừa đứng
dậy chống hai tay lên lan can sân thượng, nhìn thẳng ra đồng cỏ. Sau một hồi suy nghĩ
ông trả lời. –Nó là cấm địa đấy, từ bao đời nay gia đình chúng ta có được xâm
phạm đến nó đâu.
Sơn nhấp nhanh ngụm cà phê rồi
cũng đứng theo sau ông chú.
- Nhưng mà cháu nghĩ nó không phức tạp đến thế đâu. Có thể
hôm trước chú chỉ gặp một con chó hoang bình thường thôi.
- Cháu vẫn nghĩ là ta hoang tưởng sao? Ông gằn giọng.
Sợ ông chú nóng giận Sơn giải thích ngay.
- Không phải là hoang tưởng mà đó là hội chứng sợ hãi dẫn đến hoang tưởng, khi chú bị ám ảnh
bởi con quái vật đó nhiều quá, chỉ cần chú thấy một con chó có hình dạng tương tự trong một điều kiện thần
kinh đang căng thẳng ngay lập tức trong đầu chú lại nghĩ ra con quái vật đó. Và
rồi khi thấy bất cứ hình tượng gì tương tự chú cũng… Ở đây chó hoang vốn rất nhiều mà.
- Không phải thế. Thật ra ta…
Sơn cắt lời.
- Thật ra cháu tìm hiểu mấy ngày nay thì
biết được là con quái vật trong truyền thuyết nhà chúng ta có nét gần giống với
con này đây. –Vừa nói Sơn vưa đưa cái di động cho ông chú. Cả hai tiến lại bàn
để xem cho dễ hơn.
- Phải, có nét rất giống nhưng con ta thấy to hơn thế này.
Đây là…
Như cảm thấy ông chú đã
sai lầm, Sơn ngã người ra sau ghế giải thích.
- Nó được gọi là quái vật chupacabra hay
còn được gọi là quỷ hút máu dê huyền
thoại. Có rất nhiều quốc gia mô tả loài quái thú này theo hình dạng khác nhau
nhưng giống chó nhất
có lẽ là chupacabra trong truyền thuyết của bang Okalahoma tại Mỹ. Nhưng chưa
có một bằng chứng khoa học nào về sự tồn tại của sinh vật này và nó cũng chưa
bao giờ tấn công người cả.
- Tóm lại ta không cho phép con xâm phạm
vào cấm địa. Từ xưa đến giờ và sau này vẫn vậy.
Nhận thấy sự cương quyết của ông chú Sơn
cũng không đề cập đến vấn đề này nữa. Chưa bao giờ anh đề cập đến vấn đề gia đình với người thân trong nhà. Anh vốn chỉ muốn chú tâm vào
sự nghiệp của mình nhưng bây giờ anh cảm thấy mình đã lớn, bố anh đã già, anh muốn gánh
vác phần nào trách nhiệm của một người con lớn trong gia đình nhưng đã bị chú anh gạt phắt
cái ý kiến của mình. Anh im lặng, anh chỉ biết vậy vì đó là những gì tốt nhất
- Thật ra thì mình rất thích làm công an
như cậu nhưng mà bố mình buộc mình theo nghề y. Nhưng giờ...
- Cái gì, cậu muốn học lại công an nữa
sao. Đã thi đậu y thì nên học đi chứ.
- Không, tôi định đi du học. Trường tôi
vừa có suất học bổng, tôi định học lên cao học, cậu thấy sao.
- Vậy thì theo đuổi ước mơ là sao, tôi
không hiểu.
- Tôi định học pháp y, cậu thấy sao.
- Ừ, cũng được. Cũng là đem lại công bằng
cho xã hội mà. –Khuôn mặt chàng trai trẻ tỏ vẻ rạng rỡ.
- Cái đó không quan trọng, quan trọng là mình
thích. Nhưng mà…
Chàng trai tỏ vẻ buồn hẳn.
- Tôi đi nữa cũng phải bốn, năm năm nữa.
Chắc tôi sẽ nhớ cậu lắm đấy.
- Ừ, nhưng mà miễn cậu có đam
mê là được. Hơn nữa cậu phải học
đại học ở đây sáu năm rồi mới đi mà. Nói rồi chàng trai trẻ đưa tay ra, chàng trai kia đánh
mạnh vào một cái và cả hai nắm chặt lại. Cả hai cùng gồng hết sức, mặt cắt
không còn giọt máu.
- Á, thả ra, đau.
- Đúng là bác sĩ trói gà không chặt mà.
Tặng cậu cái đồng hồ này xem như mừng mày đậu đại học.
Vừa nói cậu vừa cởi chiếc đồng hồ
cho chàng trai trẻ. Chiếc đồng hồ kim bằng bạc đã cổ mà cậu còn sửa lại mấy lần vì nó là quà mẹ cậu
tặng cho.
- cảm ơn, nhưng sắp vào thành phố học rồi,
tôi 6 năm còn cậu 4 năm, vẫn còn gặp nhau thường xuyên mà…
Tiếng “lốp đốp” của lá
khô làm Sơn sực tỉnh
về hiện tại. Tiếng động như có người đang dậm lên lá khô
ở trước cửa. Sơn nhanh chóng đưa mắt về hướng ấy nhưng không thấy ai. Âm thanh
ấy mỗi lúc một to làm Sơn bừng tỉnh hẳn.
- Ai? –Sơn hét lớn.
Âm thanh ấy vọng lại theo
tần số rất nhanh và nhỏ dần. –Hắn đang bỏ chạy. –Sơn thầm nghĩ. Anh phóng như
bay ra ngoài cửa. Chỉ thấy bóng hắn vừa khuất sau dãy nhà bên cạnh. Anh nhanh
chóng bám gót theo hắn.
- Anh, chờ em với. –Tiếng An gọi với theo
và chạy theo sau anh.
Sơn chạy ra tới cành cây
cũng là lúc hắn cừa khuất bóng. Không biết là anh chạy nhanh hay hắn không có
sức mà khoảng cách của anh và hắn ngày càng gần. Hắn dường như rất am hiểu về địa hình nơi này, hắn luồn lách qua từng hẻm nhỏ, từng hàng cây.
Tuy nhiên điều này chả là gì
với Sơn cả vì đây là địa bàn của anh. Từ nhỏ anh và
Liêm đã là đại bàng của khu vực này, có ngóc ngách nào mà không biết. Tên lạ
mặt chạy ra một đồng cỏ rộng lớn, hắn cứ chạy, chạy mãi và khi nhận ra rằng Sơn đang chờ hắn ở phía trước thì đã quá muộn.
- Thì ra là ông. Sao ông lại theo dõi
chúng tôi. –Sơn tỏ
vẻ giận dữ.
- Tôi không, không theo…ai. –Ông ta đáp
trả.
- Ông nói gì.
- Không, không được được lại gần gần. –Ông
ta nói bằng giọng lắp bắp.
Sơn nhận ra rằng bên phải ông ta
là cấm địa nhà mình. Ánh mắt
ông ta cũng nhìn vào hướng đó. Như nhận ra ý
định ý định của ông ta. Sơn hét lớn.
- Không được
vào đó.
Ông ta định nhảy vào nhưng tiếng hét của Sơn làm ông ta
khựng lại. - Ông hãy cho tôi
biết tại sao ông lại theo dõi tôi.
- Mục đích của ông là gì.
Những câu hỏi dồn dập. Sơn tiến ngày càng gần lão ta. Bỗng nhiên lão ta nhảy thẳng vào
trong cấm địa. Sơn vội lao theo ông ta.
- A. –Tiếng thét của An vang lên. Sơn quay lại, anh nhìn thấy An đang nằm sõng soài dưới đất vì vấp phải cái rễ cây gần đó. Anh vội đỡ An dậy.
- Có sao không.
- Em không sao. Mà ai vậy anh.
Sơn vội chạy lại trước cấm địa
nhưng không còn thấy bóng hắn
nữa. Chỉ còn một cánh đồng cỏ xanh tươi đung đưa trong gió. Anh tức giận, anh
đạp mạnh cái cột cắm hàng rào trước cấm địa. - Vậy
cảm giác của mình là đúng, hắn đã theo dõi mình từ khi mình ra khỏi nhà.