Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 4 : Ánh bình minh

Ngày đăng: 06:16 22/04/20


- Mai Thi, chờ anh với.



Tôi nói và chạy theo cô

ấy, vợ tôi. Cô ấy đang đưa tôi đến một nơi mà đối với tôi đó là một nơi vô cùng

quen thuộc, quê nhà của tôi. Tôi rời cái xích đu trước nhà và chạy theo cô ấy.

Tuy tôi chỉ đưa cô về đây có mấy lần nhưng tôi thấy rằng cô ấy còn chạy nhanh

hơn cả tôi. Tôi chẳng thể nào bám kịp cô ấy.



Tôi cố chạy theo cô nhưng không thể nào bám kịp, cô luồn lách qua những ngóc ngách nhỏ nhất, tôi vẫn bám theo cô, sát từng bước một nhưng chẳng thể nào theo

kịp cô. Những ngóc nhỏ này có lạ gì với tôi đâu, đây là nơi tôi với thằng bạn thân hay chơi trốn

tìm thuở bé đây mà. Thế là tôi

quyết định chạy qua con đường tắt để chặn đầu cô.



- Lần này anh sẽ bắt được em Mai Thi à.

–Tôi thầm nhủ.



Tôi chạy ra khỏi con hẻm

nhỏ. Thật kì lạ là cô cũng vừa chạy qua trước mặt tôi. Sao có thể thế được cơ chứ.



- Chờ anh với.



Tôi vẫn chạy theo cô, tôi

đã mất cô một lần rồi và giờ tôi không thể để cô chạy vụt khỏi tầm tay của mình

một lần nữa. Chợt tôi giật mình nhớ ra, đúng vậy tôi đã để mất cô ấy một lần,

cô ấy đã chết rồi kia mà, vậy tôi đang đuổi theo ai đây.



- Liêm. Đi theo em. –Vừa nói cô ấy vừa

quay lại nhìn tôi mỉm cười.



Đúng là vợ tôi rồi. Khuôn

mặt ấy tôi không thể nhầm vào đâu được. Tôi không thể để mất cô một lần nữa.

Tôi chạy vụt theo cô.



Bỗng cô đứng lại, trước

một ngôi nhà. Ngôi nhà này cũng không quá xa lạ với tôi. Đó là nhà của Sơn, bạn thân tôi thuở bé. Theo quán tính tôi cũng đứng lại. Tôi thở

hổn hển sau cuộc chạy đua với cô ấy. Ngước nhìn lên tôi thấy cô vẫn đứng đó,

không hề mệt mỏi, vẫn quay lưng về phía tôi.



Tôi không thể tưởng tượng được. Tôi véo má mình.



Đau, rất đau. Vậy là thật

ư.



- Đúng là vợ tôi đã chết rồi cơ mà. Chính bác sĩ pháp y đã kết luận cô ấy bị đâm chết mà?

Mà tại sao cô lại

dẫn tôi tới đây khi mà tôi chưa hề kể cho cô nghe về Sơn?



- Hãy giúp em. Hãy để em chết được thanh

thản. Tìm ra kẻ sát nhân. Hãy giúp em. –Tiếng nói ấy dường như không phải phát ra từ cô

mà phát ra từ không gian xung quanh tôi. Và vợ tôi cuối cùng cũng đã quay mặt lại. Cô quay lại, nhẹ nhàng và từ tốn. Tôi

hoảng hồn nhận ra con dao có khắc dấu mũi tên chỉ ra bốn hướng còn nằm trên ngực cô.



Giống như lúc cô chết vậy. Con dao vẫn còn cấm sâu vào ngực cô. Mặt cô, ôi, nó dính

đầy máu, thật kinh khủng. Bất giác tôi lùi lại té nhào ra sau.



- Hãy giúp em. Hãy để em chết được thanh

thản. Tìm ra kẻ sát nhân. Hãy giúp em.



- Hãy giúp em. Hãy để em chết được thanh

thản. Tìm ra kẻ sát nhân. Hãy giúp em.



Khuông mặt cô, đầy máu me

dí sát vào mặt tôi. Sợ hãi, tôi nhắm mắt lại.



Một cảm giác sợ hãi tột

cùng chạy dọc cột sống. Tôi bừng tỉnh, mở mắt ra. Thì ra chỉ là một giấc mơ.



Tôi bắt đầu nhớ về cô ấy nhiều hơn. Nhớ về

lời hứa khi xưa của cô ấy. Cô ấy từng nói rằng “Nếu ai đó lấy di thứ gì quý giá

nhất của tôi thì cô ấy sẵn sàng lấy lại cho tôi’. Và rồi cô ấy đã thất hứa vì

thứ quý giá nhất của tôi chính là cô ấy.



Tôi kéo tấm chăn và ngồi dậy khỏi giường.



Cơn đau đầu là kết quả của cơn say đêm qua vẫn còn đeo bám lấy tôi. Nhìn chiếc đồng hồ có gắn dạ quang

phát sáng trong bóng tối chỉ mới có 3h16’. Tôi biết mình chẳng thể ngủ được nữa.

Tôi mở tủ lấy chai bourbon rót vào ly rồi tiến đến sát khung cửa sổ nhìn ra

toàn cảnh bầu trời đêm.



Sài Thành về Đêm vẫn nhộn nhịp và sầm uất

như ban ngày. Kéo

tấm màn ra hai bên tôi càng nhìn rõ Sài Thành hơn ở tầng 13 của tòa chung cư quận Tân Bình này.
- Nếu có gì cần sự hợp tác của anh chúng

tôi sẽ liên hệ với anh. Cô gái khá trẻ nói với giọng đầy sắc lạnh.



Cô gái trẻ có gương mặt

khả ái và đôi mắt sáng, tựa như một nhân vật tinh anh của nghành cảnh sát vậy.

Cô có mái tóc rẻ ngôi và một cái mũi cao đầy khêu gợi.



Sếp Tổng quay qua giới

thiệu với tôi về cô gái trẻ.



- Đây là Đại úy Phương Uyên. Trưởng phòng điều tra tội phạm ma túy công an thành phố. Cô…



- Sao cơ. –Tôi ngắt lời sếp. –Ma túy. Tôi tưởng

vụ này do bên trọng án đảm nhiệm chứ.



Tôi boăn khoăn không biết tại sao án của vợ

tôi lại chuyển qua bên ma túy. Thông thường những vụ án mạng kiểu này phải được

chuyển qua đội trọng án trước. Lẽ nào vợ tôi là dính dáng đến một đường dây ma

túy nào đó ư.



- Cô đi qua cậu Hoàng nhận hồ sơ đi. –Sếp nói và nhìn về hướng cô gái. –Còn cậu về phòng đi.



- Sếp. Tôi muốn biết tại sao như vậy.



Sếp nhấc ông nghe lên

định gọi cho ai đó. Tôi biết rõ tính sếp, một người cứng nhắc và kiên quyết. Chính sếp đã kí vào giấy đình chỉ công tác của tôi mà

không một chút đắn đo hay suy nghĩ. Biết mình chẳng thể làm gì hơn, tôi chạy theo Phương Uyên. Cô gái trẻ đang đi ngoài hành lang tiến về phòng trọng án của anh Hoàng. Tôi chặn ngang

cô gái lại.



- Đại Úy phương Uyên, tôi muốn biết tại

sao án của vợ tôi lại chuyển sang bên tội phạm ma túy?



- Cái này tôi không thể tiết lộ cho anh

được.



Cô vẫn tiến về phía trước. Tôi thì đi lùi lại để tránh

chạm phải thân hình đang lừng lững tiến về phía cô mà không một chút e dè.

Khuôn mặt sắc lạnh của một cảnh sát được đào tạo có trường lớp. Cô trả lời mà không cần

nhìn vào mắt tôi, cách trả lời

đầy cứng nhắc.



- Cái đó bây giờ là nhiệm vụ của tôi.



- Tôi và cô sẽ cũng hợp tác. –Liếc nhìn

đồng hồ tôi nhận ra mình có chưa đầy 20 giây nữa để thuyết phục cô vì phòng của Hoàng đã hiện ra trước mặt. –Tôi sẽ giúp cô. Dù gì tôi cũng là một cảnh sát xuất sắc, chúng

ta sẽ hợp tác.



- Không. Xin anh lịch sự.



Câu nói đanh thép của cô

ta làm tôi thấy như bị xúc phạm. Tôi lui lại để cô ta đi kèm theo lời nhắc nhở.



- Rồi cô sẽ phải hối hận.



Cô ta đi qua và không

quên để lại lời nhắn.



-

Nếu là một cảnh sát xuất sắc thì hãy biết rằng những điều

mà anh vừa



hỏi tôi nếu tôi cho anh

biết được thì tôi cũng sẽ cho người khác biết được.Đó là bí mật nghiệp vụ. Nguyên tắc là thế.



Nếu vụ án này được giao cho đội trọng án

thì anh Hoàng có thể còn khai thác được chứ giao cho đội ma túy thì con đường

tình báo này xem như

đi vào ngõ cụt. Tôi sẽ không

biết phải lấy thông tin từ đâu ra để điều tra.



Đứng nhìn Phương Uyên đi

vào phòng của anh Hoàng bổng tôi chợt nhớ ra một điều. – Đúng rồi, đội trọng

án. Bây giờ anh Hoàng không còn phụ trách vụ này nữa thì anh có thể sẽ dễ dải

với mình. Dù gì chính anh cũng đã xác nhận mình không liên quan đến cái chết

của vợ mình mà. –Tôi thầm nghĩ.



Trước đây khi tôi mới vào nghành tôi đã được điều về đội trọng án của Hoàng. Tôi

và anh cũng đã từng

một thời gắn bó. Sau đó tôi được chuyển qua đội trọng án của

sếp Quốc Anh bây giờ. Tôi rút điện thoại ra và tìm tên Hoàng. Tôi nhấn ngay nút gọi.