Thông Điệp Cuối Cùng
Chương 5 : Hồi ức
Ngày đăng: 06:16 22/04/20
Sau cú điện thoại cho anh
Hoàng, tôi dần cảm thấy may mắn đang mỉm
cười với mình. Tôi rải bước tiến về phòng, trên
tay còn xách cái cặp mà tôi vội lên phòng của sếp Tổng nên chưa kịp để lại ở bàn làm việc.
Bước vào phòng tôi thấy mọi người đã có mặt đầy đủ chỉ thiếu sếp Anh và Nhàn-
cậu lính trẻ mới được chuyển về phòng nhưng lúc nào cũng đi trễ giờ. Mọi khi có điều lệnh kiểm
tra thì tôi luôn phải gọi cậu
ta đến vì tôi với cậu ta cùng ca trực. Trong phòng chỉ còn lại có Thành, Nam và
Nhã- cô gái trẻ được điều về cùng lúc với Nhàn. Nhã là cô gái duy nhất của
phòng nên có thể gọi là hoa khôi của phòng chúng tôi, nhưng với làn da trắng
ngần, khuôn mặt thanh tú với cái mũi thon dài thì tôi nghĩ có lẽ cô ấy là hoa
khôi của cả sở cảnh sát này cũng nên.
Tôi nhanh chóng bước về phía cái bàn làm
việc cảu mình đặt ở cuối phòng, sát ngay cạnh bàn của sếp Anh rồi đặt cặp sách
lên bàn nhìn cả phòng, chưa kịp nói câu nào thì cả phòng nhìn về phía tôi. Nhã
lên tiếng trước.
- Này, đi làm lại vui không anh Liêm.
- Tất nhiên là vui rồi. Cả tháng nay có vụ
nào mới không mấy đứa.
Ở đây ngoài sếp Anh ra
thì tôi là lớn nhất nên có thể coi là đàn anh trong đội. Mấy đứa cũng coi tôi
như là đội phó của phòng.
- Hôm nay anh Liêm đi làm lại hay là ta tổ
chức cái party mừng anh quay trở lại đi. –Thành lên tiếng.
- Cả phòng thống nhất nhé. –Vừa nói Nam
vừa đứng dậy tỏ vẻ ủng hộ. –Nhất trí chiều nay nhé.
- Em nhất trí, em thêm một phiếu nữa. –
Nhàn từ ngoài cửa bước
vào trong bộ sắc phục và nói với vẻ ngái ngủ.
Tôi ngồi xuống xua tay từ
chối.
- Chiều nay anh nghĩ không được, anh bận
rồi. Hay là tối nay tại quán Tiger nhé. Hôm nay anh mời tất xem như là xả xui
cả tháng nay vậy.
- Nhất trí. – Cả đám đồng thanh hô to khi
biết rằng tối nay mình không phải trả tiền.
Cả đám bắt đầu tập trung
vào công việc, tôi thì quay sang cậu lính trẻ để chấn chỉnh lại cậu ta.
- Nhàn này, cậu nên thay đổi tác phong đi,
cậu đi trễ vậy coi sếp kiểm điểm bây giờ
- Em tính cả rồi. Em thì lúc nào cũng đi
trước Sếp cả. Sếp còn đi trễ hơn em đấy chứ. –Nhàn vừa trả lời vừa nhếp mép với
vẻ đắc ý, khuôn mặt cậu ta dường như lúc nào cũng tươi vui như vậy.
- Ai nói với cậu là tôi đi trễ hơn cậu
nào. –Sếp Anh từ cửa bước vào lên tiếng. –Chỉ là tôi vừa đi họp trên phòng Sếp Tổng về.
- Chúc mừng cậu trở lại làm việc. –Vừa nói
sếp Anh vừa đưa tay ra.
Tôi đáp lại cái bắt tay
của sếp Anh. Thân hình cân đối, đôi tay lực lưỡng dù tuổi đã quá 40 nhưng nhìn
sếp Anh rất rắn chắc.
- Cảm ơn sếp. Tối nay anh em định làm cái party. Anh đi góp vui
nhé.
- Được, tối nay tôi mời xem như mừng cậu
trở về với đội. – Sếp Anh nở nụ cười xong sau đó thì tắt ngấm trở lại khuôn mặt
sắc lạnh như thường
ngày, khuôn mặt ra dáng dấp của một người lãnh đạo.
- Tôi vừa nghe sếp tổng nói về việc cậu
xin được lãnh vụ của vợ cậu nhưng theo nguyên tắc thì như vậy là không được. Tôi cũng phê
bình cậu trước toàn đội. Tiếp đây tôi phê bình cậu Nhàn hay đi trễ. –Vừa nói ông vừa
nhìn về phía Nhàn, cậu cảnh sát trẻ cúi đầu không nói. –Vừa rồi Sếp tổng có lời
khen toàn đội đã hoàn thành vụ án tự sát của vợ ông giám đốc một cách nhanh lẹ.
Tạm thời chưa có vụ án mới. Tất cả làm công việc hành chính thường ngày. Giải tán.
Vừa nói ông vừa đi vào
phòng làm việc riêng của mình. Tôi nhìn theo rồi nhún vai. Thằng Nhàn còn nhái
lại câu của Sếp Anh “giải tán”, tất cả mọi người cùng quay về bàn làm việc.
…
Như chỉ chờ đến khi tan sở, tôi chụp ngay lấy chùm chìa khóa và phóng như bay đến ngay quán “Ven Sông”, đúng như cái tên của nó,
nằm ở ngay cạnh chân đê nên gió cứ lùa vào từng luồng một làm cho cái nắng nóng
trưa hè như tan biến.
Ngồi dưới chòi mái tranh, mặt tôi đỏ ửng lên vì mấy ly bia. Vốn
thuộc nhóm máu O nên hễ cứ uống vào vài ly là mặt tôi lại đỏ lên như vậy. Ngồi đối diện với tôi là anh
Hoàng, người từng
điều tra về vụ án của vợ tôi và cũng là người xác nhận cái
chết của cô không liên quan đến tôi. Chính Hoàng là người đã tìm ra tên nhóc bán vé số để làm chứng cứ
ngoại phạm cho tôi.
- Cảm ơn anh đã
giúp em. –Tôi nói.
- Không có gì, tôi chỉ làm theo trách
nhiệm mà thôi.
Tôi nâng ly bia cạn với
Hoàng rồi tiếp tục.
- Việc lúc sáng em nhờ anh thế nào rồi ạ?
- Vâng, em lên ngay. – Tên nhóc trả lời
vọng lại.
Tôi xem tiếp mấy cái hình
tiếp theo. Hung khí chính là con dao tôi mang về tối hôm đó nhưng cả tháng nay
tôi không còn tâm trạng để ý đến nó như thế nào. Nó là một con dao nhọn, khá
sắc bén, dài chừng 20 phân có cán bằng đồng. Cán của nó có khắc nhiều họa tiết
hoa văn uốn lượn nhưng điểm làm tôi chú ý nhất là họa tiết có hình 4 dấu mũi
tên hướng ra bốn
hướng khắc trên cán dao. – Một dấu hiệu của một tổ chức nào đó chăng, cái hình này mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ. –Tôi
thầm nghĩ.
- Nếu như hắn không đeo găng tay đi chăng nữa thì nhiều hoa văn khắc nổi thế này chắc cũng
không thu được dấu vân tay nào. –Tôi thầm nghĩ.
Lần tìm xuống báo cáo của
bên giám định, đúng như những gì tôi vừa nghĩ, chỉ thu được những dấu vân tay
rời rạc nên không tìm được vân tay hung thủ.
- Nước đây ạ. – Vừa nói thằng nhóc vừa đặt ly nước lên bàn.
–Em đến đây từ sớm định khi anh về sẽ cùng ăn với anh cho vui, chờ hoài không
thấy anh về đói bụng quá nên em lục tủ lạnh của anh luôn.
- Cảm ơn nhóc. –Tôi uống ly nước rồi nói tiếp. – Sao hôm nay
nổi hứng lên đây thế.
Thằng nhóc kéo cái ghế ngồi
xuống bên cạnh tôi rồi trả lời.
- Hôm nay bố em không có nhà. Hơn nữa hôm nay anh đi làm lại nên
em đến xem thử anh có nhiệm vụ nào giao cho em không.
- Đầu tiên, nhóc lấy ảnh con dao này tìm
hiểu thử xem có nó là hàng của ai hay một tổ chức nào đó, nếu nhờ được bạn của
nhóc thì càng tốt. –Vừa nói Tôi vừa in cái ảnh ra và đưa cho thằng bé. –Nhưng
mà phải thật bí mật nếu không anh không nhờ nhóc làm gì.
- Vâng, thưa thượng úy.
- Cứ
yên tâm đi, rồi sẽ có nhiều nhiệm vụ lắm đấy.
Lật sang những trang tiếp
theo, cảnh sát tìm thấy trong ngăn kéo dưới bàn trang điểm của vợ tôi một con
dao y hệt. – Một hội kín chăng và có lẽ vợ mình là một thành viên trong số đó.
–Tôi thầm nghĩ. – Phải chăng vì muốn phản bội lại bọn họ mà cô ấy bị giết. Một
hội kín liên quan đến ma túy.
- Chưa nghe bao giờ. –Tôi nói. –Hoa văn dấu mũi tên chỉ ra
bốn hướng này tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải.
Giám định pháp y cho biết
vợ Tôi bị đánh thuốc mê sau đó bị đâm thẳng vào tâm thất trái. Nguyên nhân tử
vong là do tim bị tổn thương mạnh, mất khả năng tuần hoàn dẫn đến chết.
Thằng nhóc cũng đọc nội dung trên màn hình,
với vẻ ngạc nhiên.
- Một vết đâm duy nhất ư. Thật chuyên
nghiệp.
Im lặng không trả lời, tôi
kéo chuột xuống những trang tiếp theo. Trên giường vợ tôi, đội
giám định phát hiện dấu giày, qua ảnh chụp anh đoán là giày da, chiều dài 26
cm, chiều rộng 11 cm. Tôi ghi tất cả những chi tiết ấy vào
cuốn sổ tay. Với kích thước giày như thế này thì hắn có lẽ phải cao trên 170 cm.
Từ đó tôi có thể miêu tả
tổng quát về tên sát thủ, hắn là một người làm việc chuyên nghiệp, cao trên 1m7 và mang giày da.
Nhưng đó vẫn là một dấu chấm hỏi lớn
trong cuốn sổ tay
của mình.
Quá ít dữ kiện.
Chuyển sang hình ảnh tiếp
theo là vết đâm trên ngực. Trên màn ảnh máy tính, ngực của cô có xâm một hình
xâm y hệt như trên
cán con dao hình dấu mũi tên. Tôi
bỗng nhớ ra hình xâm trên ngực vợ tôi chính là hình xâm trên cán con dao hung
khí nọ, tuy nhiên cái này khá nhỏ và có màu sắc khác nên nhất thời tôi chưa nhớ
ra được.
Tôi nhớ lại có lần tôi đã hỏi về hình xâm
này nhưng cô ấy nói
chỉ là hình xâm xạ hương nên tôi cũng không chú ý
đến. Hình xâm xạ hương
là hình xâm bằng mực xạ hương, thông thường theo tâm linh
thì những người khi mới sinh ra khó nuôi hay bị ma quỷ quấy phá sẽ được xâm hình bằng mực xạ hương này lên người để ma quỷ không theo quấy phá
nữa. Cô đã đã giải thích với tôi
như vậy. Tôi vẽ lại dấu hình xâm ấy vào cuốn sổ tay và quay sang thằng nhóc. –Em tìm hiểu giúp
anh kí hiệu này luôn đi. –Vừa nói tôi vừa in hình dấu mũi tên ra giấy và đưa
cho nó.
-
Nhiệm vụ hôm nay chỉ có nhiêu đó thôi nhóc.
- Vậy thì ít quá.
- Thôi đi ngủ nào, hôm nay nhóc ngủ ở đây
phải không.
Thằng nhóc vươn vai trả lời. - Vâng.Tôi copy tất cả vào máy tính rồi tắt máy và tiến
về phòng. Ngã người xuống giường cơ quan tuần hoàn sẽ không tốn
nhiều năng lượng để đẩy máu chạy ngược chiều của trọng lực nữa thì đó là lúc tốt nhất để ta suy luận một vấn đề
nào đó. Đó cũng là cách mà các vận động viên bơi lội
chuyên nghiệp như tôi thường dùng để thư giãn
sau một cuộc rượt đuổi đầy mệt nhọc.