Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 41 : Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích

Ngày đăng: 17:16 19/04/20


Lí Trường Nhạc cảm thấy không đúng, vội vàng nói: “Muội muội đúng là hồ đồ, bản thân tặng gì cũng quên mất.”



Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương toát ra sự ngạc nhiên: “Đại tỷ, muội tặng cho Đại ca là một nghiên mực bằng ngọc,” sau đó, ánh mắt nàng dừng trên túi thêu uyên ương xinh đẹp, nói: “Đại ca chẳng lẽ nói túi thêu kia sao?”



Sắc mặt Lí Mẫn Phong biến đổi: “Tam muội đã không tặng, vậy là ta nhớ lầm rồi.”



Lí Vị Ương bước đến gần hắn, đột nhiên chỉ vào túi tiền bên hông hắn, kinh ngạc nói: “Ai da, túi tiền này không phải là của Tử Yên sao?” Sau đó, nàng quay đầu lại, nhìn Tử Yên cười mà như không cười, nói, “Cách thêu khéo léo của ngươi với Nhị tiểu thư Lí gia ở Bình thành giống nhau như đúc, đường thêu tinh tế, phối màu diễm lệ, phủ Thừa tướng chúng ta chắc chắn không có người thứ hai có thể thêu được như thế này.”



Mọi người lắp bắp kinh hãi, Lí Thường Như che miệng nói: “Thế này là sao, trên người Đại đường ca sao có thể mang theo túi tiền một nha đầu làm?!”



Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, dùng danh nghĩa chủ tử lặng lẽ tặng túi tiền, lá gan nha đầu này quá lớn!



Sắc mặt Tử Yên chốc lát biến đổi, quỳ rạp xuống đất, run run: “Nô tỳ, nô tỳ nghe theo Tam tiểu thư phân phó mới đem tặng túi tiền…”



Lí Vị Ương nhìn thoáng qua túi tiền kia, thở dài nói: “Nếu ngươi đã có lưỡng tình tương duyệt với Đại ca thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải minh tu sạn đạo, ám độ trần thương chứ? Ta là muội muội của Đại ca, cho dù có tặng túi tiền, cũng phải tặng loại thêu bằng trình vạn lý (chim bay vạn dặm) hoặc kim thiềm chiết quế (cóc vàng bẻ quế – chỉ vinh quang vô hạn), tặng uyên ương hí thuỷ (uyên ương nghịch nước) thì còn ra thể thống gì?”



(Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Dùng một hành động giả dối để thu hút sự chú ý của mọi người, trên thực tế có âm mưu khác.)



Bỗng chốc Tử Yên hiểu ra, Tam tiểu thư đã sớm biết bản thân sẽ tặng túi tiền tình chàng ý thiếp qua đó, cũng chắc chắc Đại thiếu gia sẽ nhận, vậy mà bản thân không hề hay biết, từng bước tiến vào cạm bẫy của đối phương! Nhưng mà lúc này, hối hận đã muộn rồi!



Chưa nói đến lão phu nhân, ngay cả sắc mặt Đại phu nhân cũng rất khó coi. Đại thiếu gia còn chưa thành thân, lại coi trọng nha đầu Tử Yên bên người muội muội, làm cho người khác bất giác có hoài nghi nhân phẩm hắn. Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Mẫn Phong, con cũng quá kỳ cục! Đồ của bất kỳ ai cũng dám nhận sao!”
Hành động này, làm mọi người trong phòng đều kinh ngạc.



Nha đầu vội vàng chạy đến, động tác nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ, Lí Trường Nhạc bộ dáng ngượng ngùng, bỏ qua dáng vẻ tôn quý của mình cúi người, như đang giúp dọn dẹp, làm đám nha đầu càng thêm sợ hãi.



Đúng lúc này, Lí Trường Nhạc đột nhiên hả một tiếng, nhặt một mảnh nhỏ trên đất lên, nói: “Đây là cái gì?”



Nha đầu Lục Tân cười nói: “Hồi bẩm Đại tiểu thư, đây là Hồng Tham lão phu nhân hay ăn.”



Hồng Tham rất trân quý, chẳng những bổ nguyên khí, còn bổ máu, có khả năng dưỡng tâm an thần, hương vị lại rất đắng, vì thế bình thường Hồng Tham được đun cùng canh vịt, hoặc là cắt Hồng Tham thành lát, uống cùng với trà. Về điểm này, Lí Trường Nhạc rõ ràng biết, vì sao còn hỏi như thế? Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.



Lí Trường Nhạc lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, nắm chặt lát Hồng Tham trong tay, lão phu nhân nhìn thoáng qua, nói: “Sao thế?”



Mày liễu của Lí Trường Nhạc hơi nhíu lại, rất bất an: “Đây không phải là lát Hồng Thâm, đây rõ ràng là Tô Tử.”



Lí Vị Ương nghe xong, ánh mắt bỗng nhiên biến lạnh, rốt cuộc cũng đến!



—— Lời ngoài truyện ——



PS: có nàng hỏi kiếp trước Lí Trường Nhạc gả cho Thác Bạt Chân hẳn đã hai mươi lăm tuổi, vì sao trễ như vậy còn chưa gả ra ngoài, vấn đề này là có nguyên nhân, về sau sẽ nhắc tới (^o^)/~