Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 54 : Văn tàn

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


Tân niên buông xuống, vốn nên là mỗi nhà sung sướng vui mừng, vô cùng náo nhiệt. Nhưng mà, lúc này ở kinh thành ngoài, đường cái đông sườn bên của Thuận Vương phủ lại hoàn toàn không có gì vui mừng qua năm mới vui mừng, ngược lại mây đen mù sương thê ai.



“Ô... Ô ô… Con của ta a! Con của ta a!” Thuận Vương sườn phi Tiền thị, ghé vào giường lớn gỗ tử đàn điêu khắc hoa thất thanh khóc rống, nàng vẻ mặt nước mắt thần sắc thê lương không ngừng kêu lên: “Con của ta a! Văn Nhi đáng thương của ta a!”



“Chủ tử! Chủ tử…” Một bên nha đầu Tiểu Điệp hầu hạ bên người lau lau nước mắt trên mặt, thanh âm khàn khàn khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài đừng như vậy, chúng ta nhất định còn có thể có biện pháp khác, đại thiếu gia nhất định sẽ không, nhất định sẽ không như vậy… Ô… Ô ô…”.



Lúc này Tiền sườn phi không còn có dung lệ ngày xưa, nàng thần sắc đờ đẫn hai mắt không ánh sáng, kinh ngạc nhìn con nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.



Vì sao… Vì sao… Vì sao con trai của nàng biến thành như vậy???



Nghĩ đến đây sắc mặt của nàng bỗng nhiên biến dữ tợn, giống như là một dã thú muốn ăn thịt người, mạnh mẽ đứng dậy hướng ra phía ngoài phóng đi.



Tiểu Điệp xem nàng vẻ mặt khác thường, tiến lên ôm thắt lưng của nàng, quỳ trên mặt đất không ngừng rã họng khuyên: “Chủ tử, chủ tử… Ngài không thể đi… Không thể đi a!”



“Ngươi buông! Buông!” Tiền sườn phi going như điên cuồng xé rách quần áo tóc tai Tiểu Điệp.



“Chủ tử, ngài bình tĩnh chút, bình tĩnh chút”. Tiểu Điệp chịu đựng đau nhức trên người, đối với tiền sườn phi khóc kêu lên: “Ngài lúc này đi, không phải hợp ý Vương phi thôi! Đến lúc đó nàng nói ngài bị điên, muốn đem đại thiếu gia cùng chủ tử ngài tách ra, vậy nên làm cái gì bây giờ a!”



Những lời này giống như là vô số cây châm, nháy mắt liền đem tiền sườn phi đâm vỡ nát, nàng tê liệt ngã xuống đất thống khổ lẩm bẩm nói: “Vậy nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ, Văn Nhi của ta a! … Cả đời đã bị độc phụ kia làm hỏng a! … Ô ô… Hắn về sau không bao giờ có thể đi được nữa, không bao giờ có thể có cuộc sống như người bình thường, cả đời đều chỉ có thể giống phế vật nằm ở trên giường”.



Nghĩ đến đứa nhỏ của mình vốn tráng kiện khỏe mạnh liền như vậy phế đi, trong lòng Tiền sườn phi hận ý cùng tuyệt vọng tựa như hai con độc xà cắn xé từng tấc trên người nàng.



“Sẽ không, sẽ không, sẽ không … Đại thiếu gia, đại thiếu gia nhất định còn có hi vọng …” Tiểu Điệp không ngừng khuyên bảo, nhưng mà, trong lòng nàng kỳ thật là thực hiểu được, bị các nàng ký thác vô vạn kỳ vọng đại thiếu gia, sợ thật là —— tàn phế đi.



Lư hương tam túc men khổng tước lam khắc kỳ lân chìm, tỏa ra hương  tử vân thoang thoảng, đang ngồi ở phía đông kháng tập ở cữ, Thuận Vương phi Vu Thiến Nhân, nhẹ nhàng gảy ngón tay gắn hộ giáp vàng cẩn ruby, thanh âm thản nhiên hỏi: “Bên kia thế nào a?”


Vô luận là Lang Huyên các trước đây hay vẫn là Cam Tuyền cung hiện tại, tựa hồ chỉ cần chỗ nào có nữ nhân này tồn tại, sẽ trở nên đặc biệt ấm áp.



Nhưng mà, loại thoải mái cảm thụ chỉ giằng co một lát, đã bị Lý Đại Hải vội vàng mà đến đánh gãy.



“Hoàng Thượng” Lý Đại Hải đầu đầy mồ hôi đến bên người Phong Thành Vũ, ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ bẩm báo.



Chỉ thấy Phong Thành Vũ nghe qua, trước là thản nhiên mỉm cười lúc này trên mặt lại biến không chút dấu vết.



Hắn gật đầu, thản nhiên nói: “Trẫm đã biết”.



“Hoàng Thượng?” Lý Viên nghi hoặc kêu lên. Là ra chuyện tình quan trọng gì sao?



Phong Thành Vũ vỗ vỗ đầu nhỏ ngẩng lên của Châu Châu, lại quay đầu đối với Lý Viên nói: “Thái Hậu bên kia ra chút chuyện, trẫm đi xem”.



Lý Viên nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn.



Thái Hậu lại xảy ra chuyện gì?



Cái lão vu bà kia, Lý Viên thầm nghĩ: sẽ không lại làm ra chuyện yêu thiêu thân gì đi!



Nhưng mà lần này nàng tưởng sai lầm rồi!



Thái Hậu cũng không có khí lực gì đến ép buộc nàng.



Bởi vì Thái Hậu nàng —— trúng gió.