Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 56 : Trò khôi hài

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


“Thần tần nương nương” ngoài Từ Trữ cung, Lý Đại Hải vẻ mặt tươi cười khom người nói: “Hoàng Thượng tuyên ngài cùng công chúa điện hạ đi vào”.



Lý Viên gật đầu, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Châu Châu, nhấc chân hướng vào trong điện đi đến.



Cung nhân vì nàng nhấc rèm thái sư thêu tơ vàng, một mùi thuốc Đông y nồng nặng liền xông vào mũi.



Nàng nâng ánh mắt nhanh chóng nhìn quét một vòng, phát hiện trong phòng trừ bỏ Phong Thành Vũ ngồi bên cạnh Thái Hậu, thì kẻ bị Lý Viên ghét nhất Liễu Thanh Tuyết cư nhiên cũng ở đây.



Nàng cảm thấy tinh thần tràn đầy, cước bộ nhẹ nhàng đi đến trước người Phong Thành Vũ, chân thành bái: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Thái Hậu nương nương”.



Châu Châu cũng cúi thân thể nhỏ bé của mình xuống, quy củ thỉnh an nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến hoàng tổ mẫu”.



Phong Thành Vũ nâng tay lên kêu đứng dậy, mắt hắn chú ý nhìn Lý Viên, phát hiện nàng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần mười phần, thoạt nhìn thân thể đã tĩnh dưỡng tốt.



“Hoàng Thượng…” Lý Viên đứng dậy xong, giống như vô hạn lo lắng nhìn Liễu Thái Hậu đang nằm thẳng tắp trên giường, nàng ôn nhu nói: “Từ lúc ti thiếp nghe nói Thái Hậu nương nương thân thể không tốt, thực là lo lắng, mỗi ngày đều hướng lên trời cầu nguyện hy vọng nương nương có thể sớm ngày khang phục…” Nàng nhẹ nhàng xoay người một cái từ trong tay Cẩm Tú hầu hạ phía sau lấy ra một quyển giống như kinh thư gì đó: “Đây là ti thiếp vì biểu lộ thành kính sao chép tâm kinh một trăm lần cho Thái Hậu nương nương, hy vọng nương nương có thể sớm ngày phượng thể an khang”.



Phong Thành Vũ gật đầu, giống như cực vừa lòng cười nói: “Ái phi có tâm ”



Một bên Liễu Thanh Tuyết nhìn hai người “Ngọt ngào” lẫn nhau trước mặt, không khỏi gắt gao trụ lòng bàn tay mình, vốn trên mặt tái nhợt như tờ giấy đột nhiên dâng lên một chút ửng hồng, gầy yếu đơn bạc thân mình lại lung lay sắp đổ.



“Quý phi nương nương, ngài không có việc gì đi?” Một bên Hình mama chạy nhanh đỡ lấy cánh tay Thanh Tuyết, lớn tiếng nói.



Phong Thành Vũ nhướng mày, đối với Liễu Thanh Tuyết nói: “Quý phi nếu là thân mình không khoẻ, vẫn là sớm hồi Khôn Táp cung nghỉ ngơi”.



Liễu Thanh Tuyết thân mình cứng đờ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt rưng rưng muốn khóc, phảng phất như là bị ủy khuất to lớn, chọc người trìu mến vô cùng.



Mà bên cạnh giúp đỡ nàng, Hình mama vẻ mặt lại lo lắng nói: “Nương nương, ngài vì hướng Phật tổ cầu nguyện cho Thái Hậu nương nương có thể sớm ngày lành bệnh đã muốn liên tục ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, không ngừng sao chép “Phật la bàn”, sao suốt năm trăm lần a, ngài thân mình vốn là mảnh mai!”



“Hình mama, im miệng!” Liễu Thanh Tuyết khụ khụ, ho khan hai tiếng, nàng vẻ mặt lo lắng nhìn Thái Hậu trên giường nói: “Chỉ cần Thái Hậu nương nương có thể mạnh khỏe, đừng nói là năm trăm lần, chính là năm ngàn lần, năm vạn lần, Thanh Tuyết cũng cam tâm tình nguyện chép”.
“Hoàng tổ mẫu tỉnh!” Châu Châu ở trong lòng Phong Thành Vũ nghe thấy thanh âm, lập tức chuyển tiểu thân mình, kinh hỉ nói: “Phụ hoàng, phụ hoàng, ngươi xem hoàng tổ mẫu tỉnh”.



Phong Thành Vũ sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói: “Ngươi hôm nay không phải là tới thăm hoàng tổ mẫu sao! Hiện tại hoàng tổ mẫu tỉnh, còn không mau đi qua thỉnh an”.



Châu Châu vội vàng gật đầu, từ trong lòng Phong Thành Vũ đi xuống dưới. Nàng chạy vài bước đến bên người Thuận Vương đối với Thái Hậu trên giường, đặc biệt chân thành nói: “Hoàng tổ mẫu, Châu Châu đến thăm ngài, nghe nói ngài sinh bệnh, Châu Châu chúc ngài sớm ngày khôi phục khỏe mạnh nga!”



Đáng tiếc trong mắt hoàng tổ mẫu nàng kia, căn bản là không có cháu gái tiện tay mà có này, đôi mắt của nàng chỉ lo nhìn con mình, đúng là không có nửa phần tâm tư quan tâm Châu Châu.



Nhìn nữ nhi mình trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảm đạm xuống, Lý Viên không khỏi đau lòng tiến lên hai bước. Nhưng không đợi nàng đi qua, thanh âm Phong Thành Vũ lại đột nhiên vang lên, hắn nói: “Thừa dịp mẫu hậu lúc này thanh tỉnh, nhi thần có một việc vui muốn báo cáo mẫu hậu”.



Xảy ra việc vui sao? Chỉ một thoáng trong phòng ánh mắt mọi người nhìn lại đây.



Chỉ thấy Phong Thành Vũ ngẩng đầu, đối với Lý Viên vẫy vẫy tay, Lý Viên cảm thấy ngẩn ra nhưng cũng ngoan ngoãn tiêu sái đi qua. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy một bàn tay Lý Viên, ánh mắt lại nhìn Thái Hậu, chỉ nghe hắn nói nói: “Thần tần vì trẫm trước sau sinh hạ hoàng tử, hoàng nữ, quả thật là chuyện may mắn của trẫm, chuyện may mắn của Đại Chu, công lao này theo lý nên thưởng, cho nên trẫm quyết định, thăng phân vị…” Hắn thanh âm kiên định nói: “Tới quý phi vị”.



“A… Quý phi nương nương… Quý phi nương nương… Ngươi tỉnh tỉnh a!” Hình mama vẻ mặt hoảng sợ nhìn Liễu Thanh Tuyết đột nhiên phun ra máu tươi liền té xỉu.



“Mẫu hậu, mẫu hậu, người không sao chứ!” Thuận Vương nhìn Liễu Thái Hậu đột nhiên lại bắt đầu run run lên, không khỏi thất kinh kêu la.



Nháy mắt, toàn bộ tẩm điện lâm vào một mảnh rối loạn.



Mà giờ phút này Lý Viên đầu cũng ông ông tác hưởng, quý quý quý quý quý quý… Quý phi?? Nàng vẻ mặt không thể tưởng nổi nhìn Phong Thành Vũ. Không phải nói thăng phi sao? Sao, như thế nào vô duyên vô cớ lại lại lại vượt một cấp.



Phong Thành Vũ âm thầm nhéo nhéo tay nhỏ bé ù ù thịt của nàng.



Lý Viên liền thấy, đôi lông mày hắn đặc biệt đẹp, cao cao nhọn nhọn.



Vô luận xem trên xem dưới, bên trái bên phải, thấy thế nào đều là thái độ đắc ý dào dạt.