Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 297 :

Ngày đăng: 13:39 19/04/20


Đúng như Hạ Mộng đã đoán. 



Trong khi Bộ phủ vui vẻ hòa thuận, mọi người cùng nhau vây quanh tiểu oa nhi nói cười, thì trong Minh Vương phủ lại một mảnh bi thảm. Mọi người mặc kệ nói chuyện hay đi lại, tất cả động tác đều cố thả nhẹ nhất có thể, e sợ nếu tạo ra bất kì âm thanh gì khiến Minh Vương gia nghe được, vậy bọn họ rất có thể sẽ bị xử lý vô cùng thê thảm. 



"Hoàng Phủ Nam Ninh." 



Nhưng mà, lại có người to gan lớn mật, dám lấy thân thử nghiệm. 



"Ai? Ai dám tại phủ bổn vương gây chuyện? Bước ra đây cho bổn vương?" 



"Ra thì ra." Một bóng dáng thon thả xuất hiện, Lý Như Phong mặt lạnh trừng mắt nhìn hắn, "Ta tới, ngươi làm gì ta nào?" 



"Như, Như Phong. Sao lại là ngươi?" Thấy hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, vội đứng lên. 



"Không phải là ta, ngươi cho rằng còn ai vào đây tìm ngươi?" Hừ nhẹ một tiếng, Lý Như Phong lững thững đi tới, "Đừng nói với ta, ngươi định để mọi chuyện như vậy luôn?" Nhìn xung quanh một chút, tặc tặc, đồ đạc trong phòng lung tung, đệm giường lộn xộn, nền nhà dơ bẩn, nơi này cùng ổ chó có cái gì khác nhau chứ? Không ngờ hắn lại trở nên thê thảm như vậy. 



"Chứ phải sao đây?" Hít hít mũi, Hoàng Phủ Nam Ninh vô lực nhìn hắn, "Tiểu bạch thỏ nàng đã đi rồi." 



"Nàng là bị ngươi đuổi đi." Lý Như Phong quát khẽ, "Hơn nữa, nàng đi, chẳng lẽ ngươi cũng không đi tìm nàng trở về sao?" Đều ở kinh thành, chỉ cách nhau có một khoảng, đi một chuyến đón người, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian. 



"Ta đã thử rồi, nhưng cơ bản là bọn họ không có quan tâm đến ta!" Cúi đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh rầu rĩ nói. 



"Vậy ngươi lại đi tiếp. Ngày ngày đi, liên tục đi, cho đến khi bọn họ để ý ngươi mới thôi." 



"Không cần. Kia quá mất mặt." 



Hắn cũng biết mất mặt hai chữ viết như thế nào sao? Lý Như Phong hừ nhẹ "Dù sao mặt của ngươi sớm đã mất hết rồi, hiện tại ném được thì ném đi." 



"Ta không cần." Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu xuống, "Đường đường là một vương gia, bị nhiều người vây xem như vậy, vốn đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn muốn ta ngày ngày tới đó, chẳng phải mất mặt xấu hổ hơn sao? Ta đây mới không cần!" 



"Vậy ngươi có muốn Minh Vương phi trở lại không?" Lý Như Phong hỏi. 



"Muốn." Đối với vấn đề này, Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời chắc chắn. 



Lý Như Phong liền trừng hắn "Đã như vậy, ngươi còn mè nheo cái gì nữa?" 
"Chẳng lẽ ngươi không thể nghĩ biện pháp, tạo cơ hội gặp vương phi đi." 



"Gặp nàng?" Hoàng Phủ Nam Ninh ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức hào quang lại chìm xuống, "Bộ Ngưng Vận không cho ta vào cửa." 



"Không cho vào cửa, chẳng lẽ ngươi không biết dùng phương pháp khác sao?" Lý Như Phong tức giận giậm chân, mới giam mình trong phòng vài ngày, đầu óc nam nhân này đều gỉ sét hết rồi sao? 



"Cái gì phương pháp khác? Leo tường sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh liền hỏi. 



Lý Như Phong nhức đầu. "Ngươi tin hay không, chỉ cần ngươi dám làm như thế, Bộ đại nhân nhất định sẽ giơ đao giết đến, đem ngươi bầm thây vạn đoạn." 



Hoàng Phủ Nam Ninh run mạnh một cái "Vậy ngươi nói phương pháp gì?" 



"Ta..." Nói tới nói lui, tại sao lại đem vấn đề đẩy tới trên đầu hắn thế này? Lý Như Phong vô lực. Lúc lắc đầu, hắn một tay túm lấy nam nhân, "Chẳng lẽ ngươi đã quên, con trai của ngươi chuẩn bị đầy tháng sao?" 



"Ngươi không nên nói với ta về nó!" 



Nói đến con trai, trong lòng hắn không nhịn được đau nhức thêm. Nữ nhi của hắn a, hắn tâm tâm niệm niệm nữ nhi mười tháng, như thế nào vừa ra, lại là nam hài. Hắn không tiếp thụ được chuyện này mà. 



Hơn nữa, nếu không phải vì nó, hắn và Hạ Mộng trong lúc đó cũng sẽ không tiến đến bước này, gia đình của hắn cũng sẽ không vì vậy mà chia năm xẻ bảy. Đều là tiểu tử kia tạo thành, hắn hận. 



"Ngươi…" Đều đã như vậy, hắn lại còn có tâm tình để đùa. Lý Như Phong thật là tức chết. 



Túm lấy lỗ tai hắn, dùng sức nhéo một cái. 



"Đau!!!" Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng kêu to. 



Lý Như Phong hừ lạnh. "Thì ra là ngươi cũng biết sao? Hiện tại, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghĩ đem Minh Vương phi trở về như trước hay không?" 



"Ta muốn." Hắn nằm mộng cũng muốn ấy chứ!!! 



"Tốt lắm, muốn thì theo lời làm thật tốt cho ta!" Một tay kéo lỗ tai hắn túm tới một bên, Lý Như Phong nhẹ nhàng đối với hắn ghì giọng nói. 



Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, trên mặt lập tức biến hoá. Từ đau đớn khó nhịn, đến kinh ngạc, tiếp tục kinh ngạc, rồi đến mừng rỡ, cuối cùng, đúng là hai mắt tỏa sáng, căn bản là không còn để ý đến đau đớn trên lỗ tai nữa.