Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 11 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Mày hơi nhăn lại, cắn cắn môi, nàng nói: “Tô công tử, công tử như vậy là đang cười hay…đang khóc vậy?”



Ta hơi bất ngờ, cười mỉm nói với nàng: “Ta đương nhiên là đang cười rồi.”



Nàng trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Công tử… người phải cười nha… có vậy trong lòng mới thoải mái… đừng khóc nữa nha.”



Ta hé miệng, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Đôi môi theo bản năng cố giương lên nhưng lại không thể cười nổi.



Nàng chìa tay ra. Trong tay nàng là một tập giấy. Là tập giấy bị ta vò nát lúc trước.



Nàng nói: “Tô công tử, mấy thứ này, nô tỳ sẽ giao cho đại thiếu gia.”



“… Á?”



Nàng kiên quyết nói: “Nô tỳ sẽ thay công tử giao tận tay cho đại thiếu gia.”



Ta vươn tay gạt đi, muốn nói không cần thiết nhưng lời nói đó như mắc kẹt trong thanh quản.



Nàng cúi đầu suy nghĩ, không nói gì. Đột nhiên nàng nhét vào tay ta một thứ gì đó rồi chạy biến mất.



Ta sững người, nhìn thứ trong tay mình… là một tờ giấy.



Chữ viết dù không ngay ngắn, đẹp mắt nhưng là từ đáy lòng ta viết ra: Nhị sư huynh, ta thích huynh.



Ta lập tức xuống ngựa, cầm dây cương dắt ngựa vào trong chợ mua một cái túi hương. Cẩn thận cho mảnh giấy vào.



Nhị sư huynh, Tô Nhiên ta thật sự rất thích huynh.



Xoay người leo lên lưng ngựa, ta thúc ngựa phi ra khỏi thành.



Một đường đi thẳng tới Thủy Nguyệt cung.



Vừa đi vào bên trong khu rừng đã có một đoàn người vây quanh ta đưa ta đi gặp cung chủ.



Người bị áp chế, chân bị đá một cước, ta quỳ gối trên mặt đất.



Đôi đồng tử lạnh hơn cả gió mùa đông lướt nhìn ta rồi quay sang chỗ người khác nói: “Lui cả ra.”



Mọi người đồng loạt lui xuống. Ta cũng đứng lên muốn lui ra cùng thì lãnh âm của cung chủ vang lên: “Tô Nhiên, ngươi quỳ xuống!”



Cung chủ gằn từng tiếng một, ta vội quỳ trở lại mặt đất.



Cung chủ nói: “Xem ra, cơ thể ngươi cũng thật mạnh mẽ. Có thể chịu được độc dược phát tác mấy ngày liền?”



Ta cúi đầu, không nói lời nào.



Ta nghe thấy có tiếng bước chân, sau đó liền có một đôi giày xuất hiện trước mắt.



Người này ngay cả xiêm y cùng vẻ mặt đều một màu tối sầm. Ta có thể cảm thấy được tâm tư của hắn lúc này đây ắt hẳn cũng đồng màu luôn.



Hắn ngồi xuống, nắm lấy cằm ta, bức ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.



Hắn nheo mắt lại, đôi đồng tử nhanh chóng chuyển sắc: “Có phải ngươi đã giết tất cả người trong Tử Dạ sơn trang?”



Ta trầm mặc không nói gì.



Tay phải hắn giơ cao lên, cho ta một cái tát rõ đau.




Phi ngựa một chặng đường dài, vừa vào trong Thủy Nguyệt cung ta vội vàng trở về phòng nằm ngủ một giấc.



Hôm sau, lại tiếp tục luyện kiếm.



Sự việc lần này xảy ra khi ta rời Thủy Nguyệt cung, ta nghĩ chắc chắn cung chủ biết. Nhưng kỳ lạ là tại sao không thấy hắn nói gì.



Một vị tỷ tỷ nói rằng cung chủ rất quý ta.



Hắn ư? Lúc đầu tiên gặp mặt ta quả thực cho là vậy. Có điều, hắn căn bản là loại mặt người dạ thú a. Hắn không phải là người.



Ta một mực khẳng định như thế.



Vị tỷ tỷ kia còn nói: “Kỳ thật ta cũng nghĩ rằng khi ngươi trở lại cung chủ sẽ xử phạt ngươi, không ngờ rằng ngươi vẫn bình an như vậy nha.”



… Chẳng lẽ, hắn thực sự quan tâm tới ta.



Ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng ta vẫn canh cánh tìm lý do để rời khỏi nơi đây.



Cùng cung chủ luận võ?… Ta không có khả năng.



Hay độc chết hắn ta?… Xem ra hắn không độc chết mình là may rồi.



… Có vẻ không khả quan rồi đây…



Ta hít hít cái mũi, trái lo phải nghĩ một hồi rồi đi đến một kết luận: tiếp tục luyện tập là tốt nhất.



Ăn cơm xong, ta cầm kiếm từ sương phòng đi ra hoa viên tiếp tục luyện kiếm.



Chăm chỉ luyện tập là vậy nhưng kết quả thì không mấy khả quan khiến ta có chút buồn bực.



Quăng kiếm sang một bên, ta nằm dài trên bãi cỏ, ngẩn người nhìn những chú chim tung tăng bay nhảy, uốn lượn trên bầu trời trong cao.



Bỗng nhiên bên tai vang lên một trận cười nói.



Phía bên kia, có một vị nữ nhân nói: “Cung chủ đối với Tô công tử thật tốt.”



“Tô công tử xinh đẹp là vậy đương nhiên cung chủ sẽ yêu mến thôi. Tuy nhiên tính tình của công tử cũng thật bướng nha.”



“A? Các ngươi không biết gì sao?”



“Biết cái gì?”



“Ta từ nhỏ đã đi theo cung chủ. Cung chủ quan tâm đặc biệt thế đối với Tô công tử là vì hắn trông rất giống đệ đệ của cung chủ nha.”



Chúng nữ nhân xôn xao.



… Diện mạo giống đệ đệ hắn? Ta vận khí thật tốt nha. May mà có nét tương tự, nếu không thì…



Bỗng nhiên trong đầu ta lại hiện lên khuôn mặt của Trình Hâm, trong lòng có gì đó bất an.



Lẽ nào thế gian lại nhỏ đến vậy? Chẳng qua chỉ là lớn lên có chút giống nhau thôi… trùng hợp thôi…



Hơi thở nặng nề được trút ra, ta lấy túi hương từ trong ngực ra, cầm chặt mảnh giấy trong tay.



Nhìn, nhìn mãi tờ giấy trong tay.



Chỉ cần nhìn thấy dòng chữ này lòng ta sẽ bình ổn đôi phần.



Nhị sư huynh, huynh có biết không, đệ đang rất nhớ huynh.