Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 12 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Tuyệt đối tuân theo.



Có một số người lấy ôn nhu khiến người khác phải nghe theo. Còn một số người khác lại lấy áp chế để người ta buộc phải tuân lệnh.



Nhị sư huynh thuộc loại đầu. Sư huynh vốn là một người hòa nhã, cư xử ôn hòa với mọi người.



Có rất nhiều người nghi ngờ về cái chết của mấy vị trang chủ cũng như hạ nhân trong trang đều là do nhị sư huynh thuê sát thủ gây nên. Bởi lẽ những người đó đều bị chết dưới Ly Tâm kiếm pháp cả.



Ai cũng nói rằng, không có thiên kim vạn lượng thì Thủy Nguyệt cung sẽ không ra mặt. Như vậy nhị sư huynh sẽ không có khả năng trừ phi điều động toàn bộ gia sản của Ám Tử sơn trang. Nhưng người quản lý ngân sách trong trang khẳng định ngân lượng trong trang không có sự xê dịch nào cả.



Cho nên mọi người chỉ có thể nói rằng nhị thiếu gia trên giang hồ có kết oán với một số người nên bọn chúng đến trả thù mà thôi.



Thân thể lão trang chủ ngày càng suy yếu, chúng trưởng lão đều “khuyên nhủ” trang chủ nên yên tâm giao lại sơn trang cho nhị sư huynh.



Ta có thể cảm thấy được thiên hạ thái bình rồi.



Ta mừng rỡ, nhảy nhót khắp nơi. Tâm trạng thoái mái khiến cho ta không còn thấy đau khi luyện kiếm nữa.



Mặt mày hớn hở, khóe môi vi loan, kiếm ánh lóe lên, thân thể cũng uốn lượn theo từng chiêu thức đến nhuần nhuyễn.



Ta vui mừng, miệng lẩm nhẩm hát, chân bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Ta ca này, ta múa này…



Cũng ngày này, ta đã ngộ ra tầng thứ sáu của Ly Tâm kiếm pháp.



Vui thì vui thật nhưng đau thì cũng rõ đau. Ta cảm thấy cơ thể mình bị chặt làm đôi, không thể điều khiển nổi.



Không thể động đậy được chân tay, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cả người ta nằm bẹp trên mặt đất, mất đi ý thức luôn.



Lúc tỉnh lại, bên cạnh ta là một vị nữ tử áo trắng.



Nàng vuốt nhẹ trên người ta, động tác cực kỳ ôn nhu.



Nàng nói: “Ngoài cung chủ ra, ngươi là người đầu tiên ta thấy có thể luyện kiếm pháp nhanh đến vậy đó.”



Hơi cong khóe môi, ta nói: “Tất nhiên a, bởi vì ta tư chất vốn thông minh mà.”



Nàng khẽ cười: “Vừa mới khen ngươi một câu ngươi đã bay tận lên trời rồi.”



Ta đắc ý cười: “Tỷ tỷ đừng giáng ta một gậy quăng xuống gặp Diêm Vương  là tốt rồi a.”



Nàng dừng lại một chút, cau mày nói: “Hôm nay có người lấy vạn lượng hoàng kim ra mua một mạng người.”



“… Ách?” Một nỗi dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng khiến ta cảm thấy khó thở.



Nàng lại nói tiếp: “Là tính mạng của trang chủ đương nhiệm của Ám Tử sơn trang.”



Nháy mắt mấy cái, chỉ chỉ nàng, đôi môi hé mở nhưng không tài nào phát ra được âm thanh gì.



Một lúc sau, ta nói: “Trước kia không phải các tỷ đã từng ám sát?”



Nàng nói: “Ân, chính xác mà nói nếu một nhiệm vụ mà thất bại thì sẽ được tạm hoãn lại, sau đó chính cung chủ sẽ là người ra tay.”



“Lần trước đã không thành thì lần này sao có thể a?”




Hắn vỗ nhẹ sau gáy ta một cái nói: “Cung chủ của đệ muốn thứ gì mới buông tha cho đệ? Đệ cần giúp gì cứ nói cho ta biết.”



Ta khanh khách cười, nói: “Nhị sư huynh, huynh thật tốt.”



Sư huynh kéo ta khỏi giường, giúp ta rửa mặt lại hỏi ta muốn ăn gì nữa.



Ta nói ta muốn ăn vịt kho ở thành tây, hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) ở thành nam, lợn sữa nướng ở thành đông, còn có cả lê ở thành bắc.



Sư huynh ngạc nhiên hỏi: “Những thứ này đệ đã từng ăn qua rồi sao?”



“Không, đệ chỉ là thấy mấy người ngoài chợ nói thôi, nên muốn đi ăn thử xem sao.”



Nhị sư huynh gật đầu, bước ra ngoài cửa phân phó hạ nhân đi mua.



Nghe được điều này, lòng ta liền reo hò.



Nhị sư huynh rời đi, ta lại ôm chăn gối lăn qua lăn lăn lại, ca ca hát hát…



Sau đó, có mấy tiếng gõ cửa vang lên.



Ta thiết nghĩ, ta nếu không lên tiếng thì người ngoài cửa sẽ đi thôi.



Ta không lên tiếng thế mà người kia vẫn gõ “cộc cộc”, chưa chịu dừng lại.



Người đó vẫn tiếp tục gõ, ta vẫn giữ im lặng, vẫn chưa đi, ta cứ lặng im…



Ta tò mò thiết nghĩ người này nhẫn nại thật a. Vì thế ta quyết định không giữ im lặng nữa.



Nhẹ cười, ta lên tiếng: “Cửa không khóa, vào đi.”



Sau đó khoảng không hé mở, là khuôn mặt của Trình Hâm.



Không nghĩ người đó lại là hắn, ta lập tức bật đậy khỏi giường, nghi hoặc nhìn hắn.



Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, nói: “Khó trách sao Tử Thanh nói bộ dạng của hai chúng ta thật giống nhau.”



Ta “A” một tiếng, nói: ” Kỳ thật ta cũng vốn nghĩ bộ dạng của hai chúng ta giống nhau.”



Hắn bước tới bên cạnh giường, nhìn ta nói: “Chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?”



… Người thì cũng đã vào, nói thì cũng nói rồi, vậy mà còn hỏi ta có được không à?



Ta tùy tiện khoác một cái áo vào, xuống giường, tới bên ghế ngồi.



Hắn ngồi đối diện ta.



Trên bàn vẫn còn là chồng giấy trắng hôm qua ta chưa dùng hết, vừa hay lại che lấp đi được phần nào khuôn mặt đáng ghét kia. Ta không nhìn rõ hắn, hắn cũng chả nhìn rõ ta.



Hắn nói: “Ta luôn coi Tử Ngọc là biểu đệ.”



… Tử Ngọc? Là tên của nhị sư huynh. Cái tên này được thốt ra từ lời hắn khiến ta cảm thấy rất khó chịu.



Ta nói: “Ta biết.”



Hắn còn nói: “Vậy ngươi biết Tử Ngọc ngay từ nhỏ đã rất mê luyến ta?”