Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 17 : Hạ

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Tại nơi này, Ám Tử sơn trang là nổi tiếng nhất nên tất nhiên cũng được chú ý nhiều nhất. Và người được đề cập, bàn tán nhiều nhất không ai khác ngoài trang chủ Ám Tử sơn trang.



Có người nói: “Ngươi có biết mấy hôm trước trang chủ Ám Tử sơn trang đem Mộc Nguyệt công tử vào trong phủ làm nam sủng không?”



“Trang chủ kế nhiệm từ lúc đó đến nay mỗi ngày lại thu về mấy vị mỹ thiếu niên. Điều này có gì là mới mẻ đâu.”



“Lần này khác, ta nghe nói, hai hôm trước Mộc công tử đánh mất một tờ giấy liền bị người của Ám Tử sơn trang vứt vào sau núi. Hiện giờ không rõ sống chết ra sao.”



“Tờ giấy? Chắc là mật liệu gì quan trọng của trang đi.”



“Nghe nói không phải.”



“Không phải?” Người kia khó hiểu hỏi tiếp: “Thế nó là cái gì?”



“Tiểu nữ nhân con của bá bá, tướng công của tỷ tỷ của thím ta là nha hoàn trong sơn trang, nàng nói thứ Mộc công tử kia vứt đi là…..”



“Là một tờ giấy đã bị vò nhăn nhúm.”



“Trên tờ giấy đó chỉ là mấy nét chữ xiêu vẹo, nghiêng ngả nữa cơ chứ.”



“Uy uy, ngươi đừng có nói dông dài thế chứ, vào vấn đề chính đi. Trên đó viết cái gì?”



“Ta nói ngươi chớ có cười ta đấy.”



“Không phải là ngươi viết thì ta cười cái gì? Ngươi nói mau đi.”



“Nhị sư huynh, đệ thích huynh. Nếu huynh là lá cây, đệ sẽ làm cành cây. Nếu huynh là cây xanh, đệ sẽ làm mặt đất. Nếu huynh là đóa hoa, đệ sẽ làm lá cây. Nếu huynh là mây trắng, đệ sẽ là trời xanh. Nếu huynh là lá trà, đệ sẽ làm ấm trà…


Sáng sớm hôm sau, ta mơ màng tỉnh lại.



Vội vã xốc nước rửa mặt cho tỉnh ngủ, nhanh nhẹn chải đầu mặc xiêm y gọn gàng, ta xuống lầu ăn chút điểm tâm rồi mau chóng rời khỏi khách điếm.



Ta đi qua chợ mua chút lương khô. Bỗng nhiên vai trái bị ai đó chộp mạnh gọi: “Nhiên nhi?”



Âm thanh tuy đã lâu chưa nghe qua nhưng vẫn có cảm giác rất đỗi quen thuộc.



Ta nhíu mày có chút lo lắng quay đầu lại nhìn hắn.



Là nhị sư huynh.



Đôi môi khẽ mở, ta nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”



Đôi mắt hắn chợt nhiễm một tầng thất vọng, đôi đồng tử yên lặng cùng ta đối diện.



Sau một lúc, hắn sờ tới cổ tay ta.



Vết thương trên hai cổ tay ta chưa biến mất, vẫn còn lưu lại một vết sẹo dài.



Đó là di chứng của lần ta bị cắt đứt gân tay. Qua năm năm mà nó vẫn không hề biến mất hoàn hoàn.



Trong lòng thầm nghĩ sau khi rời khỏi chỗ này mình phải mau chóng lấy một miếng da dán đè lên. Sau đó phải mau chóng nghiên cứu dược thoa tan được vết sẹo kia.



Hắn chỉ đơn giản vuốt nhẹ cổ tay ta, hỏi: “Đau không?”



Đau không? Mặc dù thời gian đó đã qua lâu rồi nhưng lòng ta vẫn cảm thấy rất sợ. Ta nói: “Không quan hệ gì tới ngươi.”



Hắn buông cổ tay ta ra, chuyển sang xoa hai bên má, nói: “Ngươi là Nhiên nhi của ta phải không? Trên cổ tay Nhiên nhi… chỗ đó cũng có vết sẹo…”



Ta một lần nữa nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”



Khóe môi vi loan, hắn đạm cười, nụ cười giống in như trong trí nhớ của ta: đơn thuần, thanh thủy như một vị tiên.



Nếu không phải từng nghe qua cuộc hội thoại trong khách điếm, ta sẽ nghĩ rằng hắn vẫn là nhị sư huynh của ta năm năm về trước và ta cũng vẫn là đứa trẻ năm năm về trước mà thôi.



Hắn nhẹ nhàng xoa xoa hai má ta, nói: “Ta sao có thể nhận sai người được? Bóng của ngươi…”



Ta mau chóng lui lại sau vài bước, cố giữ khoảng cách với người này.



Rất nhanh, đôi đồng tử hắn nheo lại, đáy mắt toát lên tia nhìn sắc nhọn. Hắn lẹ tay giật lớp dịch dung trên mặt ta xuống…