Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 3 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Chỉ có một chén cháo kèm một đĩa rau. So với bàn thức ăn hoa lệ kia thì những thứ này thật là mộc mạc.



Thứ ta muốn ăn là thịt. Nhìn hai mảng trắng trắng xanh xanh này, lại nhìn mỹ vị trên bàn kia, như thế nào cũng không có hứng thú cho được.



Nước mắt dâng lên. Ta ngước nhìn ngũ sư huynh. Chợt cảm thấy hắn thật là keo kiệt quá đi.



Ngũ sư huynh bất chợt vỗ đầu ta, xém chút lại khiến ta ngã lần nữa.



Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi đã hôn mê bất tỉnh mấy ngày rồi, vẫn là không nên ăn nhiều đồ thịt thà. Nên ăn nhiều rau xanh và mấy đồ thanh đạm một chút.” Nói xong liền uy ta một thìa cháo.



Ta ngoan ngoãn hé miệng.



Ta nói: “Đệ muốn ăn thịt, chính là hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) cơ.”



Hắn đánh mắt nhìn ta một cái, nói: “Mấy ngày nay đệ cũng chỉ được phép ăn thịt xay nhuyễn thôi.”



“… Đệ muốn ăn tôm a.”



“Ăn, ăn, ăn!! Đệ chỉ biết có ăn thôi à. Hôm nay đệ chỉ được phép ăn cháo trắng cùng rau xanh thôi.”



… Đây là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng sao? Này, đây không phải là lấy oán trả ơn ư?



Nhìn về phía nhị sư huynh, ta lộ ra vẻ đáng thương.



Nhị sư huynh mỉm cười, với tay gắp một miếng cá, xem xét cẩn thận rồi mới đút cho ta.



Ta hài lòng mà ăn. Trong lòng thầm cảm thán, nhị sư huynh vẫn là tốt nhất.



Ngũ sư huynh bất mãn nói: “Nhị sư huynh, huynh thực nuông chiều lục sư đệ quá.”



Nhị sư huynh nhàn nhạt cười, không nói lời nào.



Vài ngày sau, vết thương trên người đã đỡ hơn. Từng miếng vải băng cũng dần dần được tháo xuống hết.



Buổi tối nay, ta đã đun một nồi nước nóng, phải hảo hảo tắm rửa sạch sẽ một phen.



Mọi việc đã xong xuôi. Lúc trở về phòng ta liền trông thấy ngũ sư huynh.



Ta thiết nghĩ, hắn đến tìm ta hẳn là có việc, liền đi tới thắp đèn lên. Bỗng nhiên hắn lên tiếng, nói: “Đừng thắp!”



Ta giật mình, cũng không thắp đèn nữa, có chút khó hiểu ngồi xuống nhìn nhìn ngũ sư huynh phía đối diện.



Ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài len lỏi vào trong phòng. Dựa theo ánh sáng mờ ảo đó ta thấy hai má sư huynh có mảng hồng hồng.



Ta với tay sờ trán ngũ sư huynh. Không phải sốt a. Vậy vì sao mặt sư huynh lại càng ngày càng đỏ hơn thế?



Hắn đứng dậy. Ta nghi hoặc một chút cũng đứng lên theo.



Lát sau, hắn đi tới bên người ta, hơi khom người, cúi xuống ôm lấy ta.



A, người này là đang làm gì đây.



Hắn bế ta đặt trên giường, hắn cũng lên theo. Tay phải vung lên, màn liền hạ xuống.



Hắn hỏi: “Nhiên nhi mới tắm rửa a?”



… Câu hỏi này không phải lời thừa sao? Tóc ta vẫn còn ướt mà.



Sau đó… sau đó, hắn… hắn cởi bỏ áo của ta, còn… còn muốn cởi nốt quần…




Buổi tối ngày hôm nay ta đã khiến cho sư phụ một phen kinh ngạc. Ta có thể thấy được điều đó trong ánh mắt của người. Chớp được cơ hội người đang xao lãng, ta thuận thế cướp được miếng ngọc bội bên hông của sư phụ.



Miếng ngọc bội đó là báu vật nghìn vàng khó mua bởi lẽ nó có thể thay đổi nhiệt độ tùy theo cơ thể của người mang nó.



Ta thấy rất thú vị, nắm chặt miếng ngọc bội trong tay.



Trên môi sư phụ hé ra một nụ cười, thật lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi đã làm được rồi.”



Ta đem miếng ngọc cẩn thận cất vào trong ngực, lao đến ôm thắt lưng của người. Một lúc ta mới thốt lên được: “Cảm ơn sư phụ.”



Sư phụ lắc lắc đầu, không nói thêm lời nào nữa.



Hai ngày trôi qua thật nhanh, hôm nay là ngày diễn ra cuộc tỷ thí.



Ta đứng trước cầu thang ở lầu một.



Trên lầu hai, ta trông thấy nhị sư huynh chuẩn bị đi xuống. Hai chân linh hoạt chuyển động, chỉ trong nháy mắt ta đã lên trên lầu lượn quanh người sư huynh một vòng rồi nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu.



Trong phút chốc, cả đại sảnh chìm trong im lặng.



Nhị sư huynh sững sờ một chút, rồi điềm tĩnh nhìn ta.



Ta đã lấy được trâm cài tóc của nhị sư huynh.



Ta cầm trâm trong tay vẫy vẫy về phía sư huynh. Khuôn mặt quanh năm tươi cười kia nay thoáng một tia kinh ngạc. Sau đó là lộ ra một nụ cười. Nụ cười nhàn nhạt tựa mây xanh, nhè nhẹ tựa làn gió(nguyên văn là “vân đạm phong khinh”).



Từ trên cầu thang bước xuống, lấy lại chiếc trâm cài trong tay ta, vươn tay cài lại tóc.



Sư huynh cười, nói: “Nhiên nhi ngày càng lợi hại hơn a.”



Ta khanh khách cười, dụng khinh công lướt nhanh ngồi xuống ghế. Không may đó lại là vị trí của nhị sư huynh. Ta nói: “A a a, ta ngồi nhầm chỗ a.” Sau đó mơ mơ hồ hồ ta phi đến chỗ của mình ngồi xuống.



Tứ sư huynh tinh ranh nói: “Sau này có chuyện gì nguy hiểm thì đệ có thể chạy thoát thân rồi nha.”



Ta trừng mắt nhìn tứ sư huynh nói: “Tứ sư huynh, cây sáo của huynh vẫn nằm trong tay đệ đó a.”



Hắn lại nói: “Không chuyện gì cả. Coi như đó là vật đính ước của huynh cho đệ đi.”



Lời nói vừa thốt ra, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt liếc tứ sư huynh một cái rồi nhanh chóng chuyển hướng về phía ta.



Một câu nói chắc nịch kia đã khiến cho ta sặc nước miếng, thiếu chút nữa là chết sặc.



Ta hấp háy cái mũi, nói: “Tứ sư huynh, chúng ta lúc này là quan hệ gì a?”



Hắn chỉ cười mà không nói câu nào.



Ta lại nói tiếp: “Huynh muốn gả cho ta. Ta đây cũng không phải không thể…”



Lúc này, tứ sư huynh nháy nháy mắt mấy cái, kinh ngạc nhìn ta, không nói lên lời.



Thấy vậy ta tiếp tục bồi thêm: “Đệ ở mặt trên, huynh ở mặt dưới.”



“…” Khóe miệng tứ sư huynh giật giật, vươn tay chuẩn bị đánh ta một cái vào đầu.



Dương dương tự đắc, ta đây khinh công lợi hại, huynh không tóm được ta đâu, không tóm được ta đâu.



Chạy tới chạy lui khắp đại sảnh.



Sau cùng, vui quá hóa buồn.



Ta đập đầu trúng thanh xà ngang, ngã sõng xoài trên mặt đất.