Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 20 : Hạ

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Bảy ngày sau, ta rốt cục cũng đặt chân tới kinh thành.



Gõ cửa lớn, có một vị đại thúc tầm bốn mươi tuổi tiến đến mở cửa.



Lão hỏi: “Ngươi là ai?”



Ta nói: “Tô Nhiên.”



Lão đứng ngẩn một lúc sau đó mở to mắt ngạc nhiên hỏi: “Đại… đại thiếu gia?”



Ta gật gật đầu.



Lão chết đứng một lát rồi chạy loạn khắp phủ gào lên: “Đại thiếu gia đã trở lại, đại thiếu gia đã về…”



Ách, ta trở về thì cần gì la hoán lên như vậy chứ?



Dựa vào trí nhớ, ta đi vào phủ, dọc theo con đường trải đá quanh năm một màu xanh đi qua một cái chòi nghỉ liền thấy mảnh sân trong trí nhớ hiện ra trước mắt.



Vừa đặt chân vào sân, có một nha hoàn tiến tới hỏi ta: “Ngươi là ai?”



Ta nói: “Ta là Tô Nhiên.”



Nha hoàn sửng sốt rồi gọi ta lên một tiếng “Đại thiếu gia”. Rồi nàng dẫn ta vào trong lâu.



Nàng gõ cửa, tử trong truyền ra một thanh âm dịu dàng: “Vào đi.”



Nha hoàn đẩy cửa nghiêng người mời ta đi vào.



Bước vào trong phòng, ta thấy một vị nữ nhân ngồi ở đầu giường tay cầm vải tay cầm kim.



Mười bảy năm trước mẫu thân cho ta cảm giác yên tâm dưới cánh tay của nàng. Mười bảy năm sau nàng lại làm ta cảm thấy xa lạ.




Hoàng thượng cảm thấy y không hề giống người trần chút nào.



Có điều đó cũng mới chỉ là lời đồn ta nghe được.



Ai ngờ sự thật đúng là như vậy. Hôm qua, Tô gia lại nhận được một thánh chỉ mệnh Thừa Cẩm vào cung làm nam sủng.



Thánh chỉ vừa đọc xong, Thừa Cẩm lăn đùng hôn mê bất tỉnh tại trận.



Quản gia vội vàng nói với thái giám tuyên chỉ rằng Thừa Cẩm là mừng quá mà ngất đi.



Thái giám vừa ý gật đầu ly khai.



Ta ở trong phủ thời gian này cũng chỉ được coi là bù nhìn, là một kẻ vô hình.



Lại nói đến chuyện vào cung làm nam sủng, Tô Thừa Cẩm thập phần chán ghét. Y một khóc, hai nháo, ba đòi thắt cổ đều chỉ vì không muốn phải trở thành nam sủng.



“Tô gia cũng không phải chỉ có một người con.” Không biết lời này là ai phát ngôn mà vừa truyền ra cả Tô phủ lớn bé đều biết cả.



Mẫu thân vừa nghe được lời đó liền quyết tâm nói: “Nhiên nhi, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây.”



Ta mỉm cười gật đầu nói: “Được.”



Nhưng đại phu nhân nào có cho hai mẹ con ta có cơ hội đó.



Ngay ngày hôm đấy, đại phu nhân đã âm thầm nhân lúc hai mẹ con ta tách nhau ra, đã sai hạ nhân nhốt chặt ta lại trong phòng.



Ta cũng không để ý tới điều đó. Một khi ta đã muốn đi thì ai có thể ngăn được chứ.



Nhưng ta thật không thể lường đến cái cảnh này, đúng là người tính không bằng trời tính.



Hôm sau, lúc ta chuẩn bị mang mẫu thân rời Tô phủ, không biết ai đó đã giáng cho ta một gậy sau gáy khiến ta bất tỉnh tại chỗ.



Lúc ta tỉnh lại thì cũng là lúc bản thân đang ngồi trong kiệu trên đường nhập cung.