Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 22 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Hôm sau, Tiểu Lý Tử dẫn ta chạy khắp Phong viên.



Hắn nói cho ta biết người nào đã được sủng hạnh qua vài lần, người nào tuy sở hữu một khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại chưa được lâm hạnh lần nào…



Qua lời nói của Tiểu Lý Tử, ta phát hiện ra đám người ở đây có khá nhiều điểm bất đồng.



Tỷ như đám người được Hoàng Thượng ân sủng nhiều lần như Thiên Hương, Mộc Linh, Lạc Hoàn… thì đều sở hữu một đôi mắt to tròn, trong trẻo thuần khiết không nhiễm bụi trần như những hài tử.



So với cái thanh khiết, đơn thuần của mặt nước mùa thu xem chừng cũng không khác biệt lắm.



Bọn họ bình thường đều mặc bạch y nhẹ nhàng lả lướt trong gió. Mái tóc thì đen nhánh đối lập với sắc áo, dài ngang lưng được buộc gọn trên đầu bằng một cây trâm. Ngoài ra còn mấy lọn tóc mái buông thõng hai bên mềm mại, uyển chuyển phiêu dật cùng tà áo tạo nên một bức tranh mê người.



Nếu đem Thiên Hương kia đặt cạnh Hoàng Thượng ta liền nghĩ ngay đến một hình ảnh.



Đại dã lang ôm cừu nhỏ trong tay, vỗ vỗ đầu cừu nhỏ mà thủ thỉ: Tiểu bảo bối ngoan a ngoan.



Về phần Hoàng Thượng, hắn ghét nhất là những kẻ ăn mặc sặc sỡ, lấp lánh đến chói mắt, những kẻ ăn mặc theo kiểu “ta đây là người có tiền, có rất nhiều tiền”.



Hơn nữa hắn còn ghét những người trang điểm đậm, cứ trát tầng tầng lớp lớp phấn lên mặt. Nếu để Hoàng Thượng thấy được ai như vầy chắc chắc hắn sẽ không thèm để ý qua dù chỉ là một cái liếc mắt.



Ngày thứ ba, ta ở trong sương phòng ngồi đối diện với gương đồng cẩn thận trang điểm. Tô một lớp son, vẽ qua móng tay, lại mặc nguyên một bộ hồng y.



Ân, quả nhiên lần hóa trang này thật là kỳ tích. Lần này ta chỉ có thay đổi ba phần thôi, còn lại thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt thật của ta.



Vừa lòng với thành quả, ta nhìn Tiểu Lý Tử hỏi: “Ta xinh đẹp không?”



Hắn đần người một chút rồi mới nói: “Rất, rất đẹp.” Khuôn mắt nhỏ nhắn của hắn hiện lên một tầng màu đỏ.



Ta gật đầu nói: “Ngươi a, là muốn ta luôn ăn vận kiểu này?”



Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Ta lại hỏi hắn: “Tiểu Lý Tử, ta muốn một ít dược liệu, ngươi có thể tìm giúp ta được không?”



“Công tử, người cần dược liệu gì?”



“Nhân sâm, tuyết liên, linh chi…”



Ta mới chỉ nói ra có mấy loại cơ bản vầy mà toàn thân Tiểu Lý Tử đã chao đảo ngả nghiêng rồi.



Lúc ta nói xong thì mặt hắn lã chã nước mắt, mếu máo nhìn ta nói: “Công tử, đừng nói là người muốn, ngay cả các phi tần, quý phi muốn lấy cũng phải được sự cho phép của Hoàng Thượng.”



… Ta cho rằng những thứ ta cần đó cũng không phải là thứ quý báu, khan hiếm gì, chỉ là những vị thuốc bình thường mà thôi. Bất quá thì cũng là hơn mức bình thường một chút. Cái chính là, ở phương Bắc này, chúng không bình thường chút nào.



Ta có chút tiếc nuối mà gật đầu, rồi lại gật đầu như một con lật đật vậy.



Thở dài một hơi, ta nói: “Tiểu Lý Tử, đến, giúp ta trang điểm.”



Tiểu Lý Tử lên tiếng “Dạ”. Hắn đơn giản là chỉ giúp ta cái trâm để cố định tóc khỏi bay toán loạn lên.



Ta lại xuất ra một cây trâm nữa, nói: “Cái này cũng giúp ta cài lên.”



Mấy dải hắc tuyến kéo dài trên trán hắn, nhưng hắn vẫn không nói gì mà giúp ta cài lên.



Ta lại đưa thêm một cái trâm ngọc trai, nói: “Cái này cũng rất đẹp.”



Hắn tiếp nhận, cài trên tóc cho ta.


Thiên Hương nhìn ta ủy khuất nói: “Ngươi mới không bình thường đó, tự nhiên mang một đống trâm vàng trâm bạc bên người.”



“Vậy ngươi sao lại có ý muốn lấy chúng làm gì?”



“Ta chẳng qua thấy ngươi thích cho nên mới muốn thôi.”



“Ta không thèm so đo với ngươi nữa.”



“Sao cơ?” Hắn lớn tiếng nói.



“Ngươi vẫn là thích chúng đi.” Ta bình thản nói.



“…” Thiên Hương im lặng.



“…” Hoàng Thượng lặng im.



Ta hướng Hoàng Thượng cung kính nói: “Hoàng Thượng, Tô Nhiên xin phép cáo lui.” Nói xong, ta xoay người hướng cửa mà đi lên.



Ta thầm nghĩ, mình tốt nhất vẫn là mau chóng rời khỏi chỗ này.



Thật không nghĩ đến, ngay lúc ta chuẩn bị đi, Thiên Hương lại nhào tới trong lòng Hoàng Thượng nằng nặc đòi nhất định phải cùng ta đánh cờ, tuyệt đối phải chơi cờ với ta.



Hoàng Thượng sờ sờ đầu Thiên Hương như xoa đầu một đứa trẻ rồi gọi ta lại.



Ta cầm số đồ trang sức nhìn Hoàng Thượng.



Đùa sao? Đều là nam nhân cả mà, quyền lợi phải ngang nhau chứ? Sao lời Thiên Hương vừa nói đã được Hoàng Thượng chấp thuận ngay vậy? Chẳng lẽ vì Hoàng Thượng rất mực yêu thương tới Thiên Hương, không muốn hắn phải chịu ủy khuất, muốn làm cành cây to khỏe cho chim non Thiên Hương bám vào?



Nếu đúng là vậy thì sao Hoàng Thượng còn tiếp tục thu nhận vô số nam sủng? Lại còn lực lượng phi tần, quý phi hùng hậu phía sau?



Ta lên tiếng muốn hỏi rõ chủ ý: “Hoàng Thượng?”



Hoàng Thượng nói: “Nếu Thiên Hương muốn, ngươi hãy cùng Thiên Hương đánh cờ. Nếu ngươi thắng, ngươi muốn gì, trẫm sẽ đáp ứng ngươi cả.”



Ta nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Thiên Hương, rồi lại liếc sang Tiểu Lý Tử không ngừng nháy mắt ra dấu bảo ta mau đồng ý.



Nói cho cùng, ta vẫn là người chịu thiệt mà.



Thua, ta phải đưa hết số trâm quý trâm yêu này cho Thiên Hương. Thắng, Thiên Hương cũng đâu có mất đi sợi tóc nào.



Ta thật là chịu thiệt nhiều mà.



Bỏ đi, dù thế nào thì ván cờ này ta nhất định phải thắng.



Sau cùng, Thiên Hương ngồi xuống vị trí của mình có điều là trên đùi Hoàng Thượng. Còn ta tất nhiên là ngồi đối diện bọn họ rồi.



Nếu chỉ nói về vận khí thì Thiên Hương thắng chắc rồi.



Hắn lại chấp quân đen đi trước. Hắn nói từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện hắn chấp quân trắng cả.



Ta cảm thấy lông mao sau lưng đứng lên hết cho bằng sạch.



Cờ vây thời cổ đại này có vài điểm khác so với thời đại của ta, ai chấp quân thì có thể chiếm được ưu thế, nói trắng là chiếm tiện nghi của đối phương.



Ta liếc nhìn Thiên Hương. Hắn khẽ cười với ta để lộ cả chiếc rang nanh trắng tinh trông mà muốn vặn rụng ngay tức khắc.



Ta đối hắn nhe răng, lạnh lùng cười khẩy một cái. Trong lòng thầm nói nhất định lần này ta phải đánh cho hắn không dám ngẩng đầu lên.



Song, ông trời thật trêu đùa người ta mà, ngay lúc ta chuẩn bị chặn toàn bộ khí trong nước cờ của Thiên Hương, không hiểu sao Tiểu Lý Tử lại đụng trúng tay ta. Quân cờ hạ xuống. Âm thanh lanh lảnh vang lên.



Ta có thể cảm nhận rõ ràng, cái thế giới này đang quay mòng mòng…