Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 24 : Thượng

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Cứ như vậy người đánh đàn, người nhảy múa, thẳng đến khi ta trở về Mặc các thì trời đã muộn.



Trên bàn trong đại sảnh vẫn bày nguyên thức ăn thơm ngon, bất quá đều đã nguội hết cả rồi.



Ngồi xuống ghế, ta nói: “Tiểu Lý Tử, ngồi đi, chúng ta cùng ăn.”



Tiểu Lý Tử sợ sệt nhìn ta, toàn thân ngây như phỗng.



Nhẹ cười, ta nói: “Bình thường, ngươi đâu có lo ngại việc gì, sao hôm nay tự nhiên lại ngoan thế? Ngồi xuống không?”



Tiểu Lý Tử ngại ngùng cười rồi cũng mau chóng ngồi xuống.



Một gắp thức ăn, một miếng cơm, Tiểu Lý Tử bỗng ngẩng đầu lên hỏi ta: “Hôm nay, ở trong Thiên Hương các phát ra một tiếng nhạc rất kỳ lạ. Tiếng đàn đó khác hẳn với âm điệu thường ngày mà Thiên Hương công tử hay chơi, có chút tự nhiên cùng phóng khoáng. Cái đó, có phải là tiếng đàn công tử tấu không?”



Ta gật đầu.



Đôi mắt hắn chợt sáng lên: “Mấy ngày sau chính là sinh thần của Hoàng Thượng, nếu công tử chấp nhận tấu một khúc trong buổi yến tiệc đó thì sẽ không sợ bị người khác lấy đi tiểu tâm can của người.”



“… Tiểu tâm can?”



“Thì đó, vàng bạc châu báu của công tử đó.”



“…” Vì cái gì mà mọi người đều cho rằng ta thích tiền đến vậy chứ?(Tự mình làm còn hỏi ai?!) Ta ho khan mấy cái, nói: “Ta không thèm tiền, không khát vàng, thật sự là không có mà.” Tiền tài chỉ là vật phòng thân thôi.



Ánh mắt Tiểu Lý Tử nhìn ta tràn ngập xem thường.



Ta cũng không nói gì.



Hắn nhăn nhở cười, nói: “Công tử, người không yêu vàng, Tiểu Lý Tử tin…”



Ta cầm đũa lên, tươi cười hài lòng với câu nói của hắn.



Bất quá, hắn chưa nói xong: “Công tử không yêu tiền, Tiểu Lý Tử liền tin rằng mặt trời mọc từ phía tây, tuyết rơi giữa mùa hè, mưa xối xả vào mùa đông, kỳ chân dị bảo sẽ từ trên trời rơi xuống, cá bay trên trời, chim bơi dưới nước, người chết từ dưới đất chui lên, con gà đẻ con…”




Ta cuồng loạn hét lớn lên.



Thiên Hương lấy ánh mắt nhìn kẻ điên đề phòng nhìn ta.



Ta dữ tợn nhìn hắn nói: “Ngày mai, ngày mai, ngươi không được phép lại gần ta nữa. Ta cảnh báo ngươi trước, nếu ngày mai, trong Mặc các này ta còn nhìn thấy ngươi thì ngươi đừng trách ta không báo trước.”



Ngày hôm sau, tầm giờ như thường ngày, một người một đàn ngồi an vị trong phòng ta.



Ta trừng trừng nhìn Thiên Hương.



Ta nói: “Hôm qua ta đã nói với ngươi cái gì?”



“Hôm qua, ngươi nói muốn dạy ta tấu đàn.”



“Nga, đúng, hôm qua ta có nói cùng ngươi… Thiên Hương, ngươi đừng trách ta không khách khí!” Từ trên giường đứng dậy, giầy cũng chưa kịp xỏ, một tay kéo Thiên Hương, một tay ôm đàn quăng cả hai ngoài cửa. “Sập” ta đóng cửa, cài then không nói thêm một lời.



Thiên Hương ủy khuất ở dưới lầu đánh mấy tiếng đàn rên rỉ mà ngày nào hắn cũng dùng để đánh thức ta dậy: “tính tịnh tình tinh”, “tang tang tang”…



Dù ta có đuổi thế nào thì hắn cũng không đi.



Ngày thứ ba, ta quyết định phải đuổi hắn đi cho bằng được.



Cơ mà có đến mười cái cuốc cũng không thể đào rễ tên này lên được.



Ta khóc không ra nước mắt.



Ta nhìn Tiểu Lý Tử, hỏi: “Tiểu Lý Tử, ngươi có biện pháp gì không?”



Tiểu Lý Tử cào cào đầu nói: “Tiểu Lý Tử cảm thấy công tử tốt nhất vẫn là nên ‘xả thân bồi quân tử’ thì hơn.”



Ta vừa nghe xong ngực không nhịn được cả người một trận run run, ta nói:  “Xả thân bồi quân tử? Hắn? Hắn là quân tử sao?”



Trên trán Tiểu Lý Tử đã ứa ra mồ hôi lạnh.



Ta mếu máo nói: “Hắn không phải quân tử, hắn là tiểu nhân! Ngày mai hắn còn tái đến nữa, ta quyết không nương tay.” Nói xong, ta lại ôm chăn ngủ vùi.