Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 4 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Hai mắt ngấn nước, ta chầm chậm từ mặt đất đứng lên, khập khiễng đi về bàn ăn.



Ánh mắt ta trừng trừng lửa hận, phát ra vô số oán niệm mà nhìn tứ sư huynh.



Tứ sư huynh trừng mắt liếc qua ta rồi trở lại dáng điệu tao nhã ăn cơm.



Ăn sáng xong, sư phụ cùng sáu người chúng ta rời Lạc Nguyệt các, đi thẳng tới phòng nghị sự của Phượng Hoàng sơn trang.



Khi chúng ta đến, những người bên trong đã sắp xếp trật tự thành các hàng rồi.



Theo ta thấy, chắc hẳn trang chủ cũng phải hơn trăm tuổi, thế nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ tiên phong đạo cốt như trước.



Ta theo sau các sư huynh bước vào, cũng là xếp thành một hàng.



Trang chủ lên tiếng. Các môn sinh bái sư học đạo ở sơn trang đã được mười hai năm. Theo thông lệ thì cứ hai năm sau đó sẽ tiến hành một tràng luận võ. Năm người dẫn đầu sẽ được xuất môn xuống núi.



Hình thức luận võ chính là ba mươi người sẽ được chia làm mười lăm cặp. Mỗi cặp cùng nhau so tài, người thua trận liền bị loại.



Mười lăm người thắng cuộc lần lượt tỷ thí với nhau.



Cứ bốn lần thua thì loại ra. Cuối cùng dựa vào thành tích mà mỗi người đạt được chọn ra năm người đứng đầu.



Nếu như có hai người đạt thành tích như nhau thì hai người đó sẽ tái tỷ thí với nhau. Như vậy sẽ chọn được ra người thứ năm.



Ở vòng đầu tiên, vì ta là người thứ ba mươi mốt nên cứ thế nghiễm nhiên không chiến mà thắng.



Ta đứng ở dưới đài luận võ xem.



Được tận mắt chứng kiến, ta bất ngờ phát hiện ra các đồ đệ mà sư phụ ta dẫn dắt luôn thuộc nhóm những người giỏi nhất. Kiếm pháp của mọi người tựa như mây trôi nước chảy, lưu loát mà sinh động(nguyên văn “hành vân lưu thủy”), tuyệt nhiên là dứt khoát, mạnh mẽ, kiên định.



Hai tiếng keng keng vang lên, thắng.



Sau đó ta cũng biết thêm được rằng. Bộ khinh công mà lúc trước sư phụ truyền riêng cho ta cũng là người cùng trang chủ nhọc lòng lựa chọn kỹ lưỡng người có đủ tư chất để học.



Trên thực tế, tiềm chất của mỗi người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài mà khẳng định được.



Ví dụ như ở nhóm ba, người nào người nấy võ công đều thuộc loại khá. Khi bọn họ giao đấu với những người khác, bước chân gần như không có di chuyển. Mặc dù kiếm pháp chưa được dứt khoát nhưng trông thật khoa trương. Người ngoài nhìn vào có thể thấy ấn tượng, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là vỏ bên ngoài, là hình thức mà thôi. Ngay lúc sau, một trong số họ đấu với một vị huynh đài bề ngoài còn kém hơn bọn họ, ấy vậy mà họ liền thua ngay.



Sau vòng loại đầu tiên, các sư huynh của ta đều tất thắng. Bất quá chính điều đó lại làm cho không khí giữa chúng ta trở nên căng thẳng hơn.



Mấy người chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nhau.



Trong lòng ta có chút phiền muộn.



Tứ sư huynh sờ sờ đầu ta, nói: “Cho dù phải tỷ thí với bất cứ ai, chỉ cần dốc hết toàn lực thì sẽ không phải hối hận. Nhiên nhi, đệ phải nhớ kỹ rằng, nếu đệ không thắng được thì bất cứ giá nào cũng không được trốn đi, rời bỏ Phượng Hoàng sơn trang.”



Ta ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút u sầu.



Tứ sư huynh vỗ nhẹ mặt ta mà nói hắn cũng có mục đích riêng, con đường riêng phải đi. Cho nên, dù có là ta đi chăng nữa cũng sẽ không có chuyện hạ thủ lưu tình.



Tứ sư huynh, có phải ý của ngươi là khi giao đấu, ta cũng không cần hạ thủ lưu tình với ai?



Lòng ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước nhiều.



Hai ngày sau sẽ diễn ra trận tỷ thí tiếp theo: Ta với ngũ sư huynh.



Trong ngực có chút đau xót. Chính là ta biết ta không được phép nương tay. Phải đấu hết mình, không thể nhường ngũ sư huynh được.



Tiếng binh khí “keng keng” va chạm với nhau. Ta kiễng mũi chân, dùng khinh công lướt nhẹ nhảy ra phía sau ngũ sư huynh.




Sau đó, nhị sư huynh nhìn về phía ngũ sư huynh đột nhiên nói: “Huynh cho rằng chỉ có thương yêu tiểu sư đệ thì đệ ấy mới nghe lời a.”



Ta có cảm giác như có một tia sét đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời đem ta thiêu rụi luôn.



Hai mắt ta rơm rớm nước, ủy khuất nhìn nhị sư huynh. Nhị sư huynh bình tĩnh xoa đầu ta, gắp cho ta một khối hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) đưa đến miệng ta.



Ta thập phần phân vân không biết là nên ăn hay không ăn đây?



Tiếp đó là một thanh âm mềm nhẹ, dịu dàng vang lên. “A”, nhị sư huynh nói. Ta liền lấy hết thể diện há miệng ăn.



Ăn cơm xong, ta cảm thấy trong người có chút mệt mỏi.



Từ ghế đứng dậy, ta cùng các sư huynh chuẩn bị trở về Lạc Nguyện các. Không biết ai lên tiếng nói: “Vì cớ chi chỉ có mỗi tiểu sư đệ của nhóm sáu mới được học thủy thượng phi?”



Tiểu sư đệ của nhóm sáu? Thủy thượng phi? Ách, đây không phải là đang nói đến mình ư?



Ta có chút khó hiểu nhìn sư phụ.



Sư phụ nhìn ta ôn hòa cười, nói: “Ai nha!!! Muốn học võ là cần phải có duyên phận. Nhiên nhi từ nhỏ thân mình đã linh hoạt, khéo léo lại nhanh nhẹn, rất phù hợp để luyện thủy thượng phi a.”



Phượng Hoàng trang chủ thấy vậy tiếp lời, nói: “Đối với các môn đồ, Phượng Hoàng sơn trang không giấu bất cứ ai cả. Nếu có người cho rằng mình có thể học được thì có thể yêu cầu sư phụ chỉ dẫn.”



Trong nháy mắt, cả đại sảnh một mảng yên tĩnh.



Sư phụ khua khua tay áo, nói với ta: “Nhiên nhi, ngươi mệt thì nên về nghỉ ngơi trước đi.”



Trong lòng đã thoải mái hơn. Hướng sư phụ mỉm cười, ta liền túm lấy tay áo nhị sư huynh tung ta tung tẩy trở về Lạc Nguyệt các.



Buổi tối ngày hôm nay, ta không thể ngủ yên giấc được.



Thổi tắt ngọn nến, vừa mới đặt lưng lên giường, ta nghe thấy tiếng gõ cửa.



Ta rời giường, mở cửa. Đập ngay vào mắt ta là vẻ mặt đăm chiêu của ngũ sư huynh.



Ta nghiêng người, mời sư huynh vào trong.



Ta muốn thắp đèn lên, ấy thế mà sư huynh lại kéo cổ tay ta.



Nghi hoặc nhìn sư huynh, ta hỏi: “Ngũ sư huynh, huynh lại muốn lấy thân báo đáp đệ sao?”



Ngũ sư huynh trừng ta. Ngay sau đó, hắn áp môi lên môi ta. Hôn nhẹ. Lưu luyến rời ra, hắn đặt vào trong tay ta một món đồ gì đó. Rồi rất nhanh bỏ chạy khỏi phòng.



Ta bước tới bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ ra. Dưới ánh trăng mùa hè ta nhìn vật trong tay.



Là một tấm bài bằng vàng, mỏng, dẹt. Trên đó còn khắc một con phượng hoàng đang tung cánh bay rất sinh động. Thật đẹp.



Ta thích thú ngắm nhìn một hồi rồi cẩn thận cất vào trong lồng ngực. Ta thầm nghĩ, sau này có khi nào túng bấn, đem thứ này vào hiệu cầm đồ chắc hẳn sẽ có giá lắm đây.



Ta vui mừng, nét cười xuất hiện trên môi.



Bất chợt cửa phòng bị đẩy ra. Người bước trở vào chính là ngũ sư huynh.



Sư huynh sầm mặt, nghiêm khắc nói: “Không được đem bán đi!”



… Ách, hắn là con sâu trong bụng ta sao??



Ngũ sư huynh đi vào phòng hỏi: “Nhiên nhi, đệ họ gì?”



… Ngũ sư huynh hỏi ta mới nhớ. Mấy người chúng ta đây tuy rằng đã biết nhau được mười hai năm, cơ mà chỉ thường gọi sư huynh hay sư đệ mà thôi, không mấy khi gọi thẳng tên ra.



Vì sư phụ hay gọi ta là Nhiên nhi nên các sư huynh mới gọi theo như vậy mà thôi.