Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 27 : Thượng

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Xuất cung bằng cách nào là cả một vấn đề.



Ta cùng Khuynh Vương hai mắt nhìn nhau tự hỏi.



Trong lúc đó có một thái giám đi ngang qua, ta theo bản năng chụp tới vai hắn.



Tiểu thái giám không hiểu mình đã gây ra họa gì nên hoảng sợ, lo lắng nhìn ta cùng Khuynh Vương.



Ta khụ khụ buông tay cho hắn đi.



Tiểu thái giám nọ bị dọa cho đứng tim vội vàng chạy lẹ đi.



Ta nhìn Khuynh Vương nhe răng cười. Ta tự thấy nụ cười đó rất đáng yêu, rất dễ thương nha.



Hắn cũng nhìn ta rồi lộ ra một nụ cười, nói: “Ngươi đừng cười kinh khủng như vậy chứ.”



Nụ cười bị đóng băng, ta nháy nháy mắt mấy cái không nói ra lời.



Ta trở lại Mặc các lấy của Tiểu Lý Tử một bộ y phục thái giám mặc vào. Sau đó liền chạy ra gặp Khuynh Vương.



Hai người chúng ta một đường thuận lợi đi ra khỏi cổng thành.



Vừa bước chân ra khỏi cửa, ta liền phẩy phẩy tay nói đường ai nấy đi.



Hắn ngay lập tức túm áo ta nói: “Tin hay không ta lập túc ném ngươi trở lại?”



Ta bĩu môi ủy khuất đành cùng hắn sóng vai mà đi.



Hắn nói việc đầu tiên phải làm là đi sòng bạc dạo chơi.



Còn với ta, việc đầu tiên phải làm là mua một ít dược liệu.



Hắn vênh mặt nói: “Ngươi nghe theo ta hay ta nghe theo ngươi?”



Biết sao được bây giờ, ta đành cam chịu đi tới sòng bạc.



Hắn cho ta đặt cửa.



Ta chọn đại thì nó tiểu, mà ta chọn tiểu thì nó đại.



Cứ vậy chơi, ta không thắng được ván nào.



Cho nên túi tiền của Khuynh Vương liền bị ta cho thăng thiên mất dạng.
Oa! Tội nghiệt chồng tội nghiệt a.



Ta bĩu môi, trong lòng có đôi ý không vui.



Ta đối với ai cũng đặt bốn chữ ‘trọng tình trọng nghĩa’ lên đầu, chưa từng có chuyện ta vô tình với bất cứ ai nha.



Hắn còn nói: “Ngày trước, ngươi một tay làm hại ta không có bạc để quay về kinh thành. Ta giờ thật cũng không nhớ rõ mình như thế nào có thể trở về a.”



Ta nhe răng cười nói: “Ai bảo lúc trước ngươi bắt nạt ta làm gì.”



“Ai cho ngươi lúc trước bộ dạng đắc ý như vậy, nhìn thấy đã muốn khi dễ ngươi rồi.”



Ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi còn dám khi dễ ta lần nữa, ta liền trộm hết đồ nhà ngươi.”



“… Ngươi có khả năng đó sao? Võ công của ngươi… ngươi đã bị mất võ công mà?”



Ta sực nhớ ra hiện ta ta đang nói dối mình không còn võ công đành cười gượng một tiếng, không dám nói lung tung thêm nữa.



Hắn từ từ rời khỏi cổ ta, ngẩng đầu lên. Hắn cầm lấy hai cổ tay ta kiểm tra rồi nói: “… Võ công của ngươi quả thật đã bị phế?”



Ta ậm ờ cho qua, không trực tiếp trả lời hắn.



Một lúc sau, ta rời giường đi đến bàn trang điểm ngồi xuống ghế bắt đầu dịch dung lại.



Dịch dung được một nửa, ta quay đầu lại nhìn Khuynh Vương hỏi: “Ta nhớ rõ trên mặt ta có một nốt ruồi phía trên mắt, nhưng nó ở bên phải hay bên trái?”



“… Hình như là bên phải.”



“Ngươi khẳng định?”



“Làm sao?”



“Ta nếu nhớ không nhầm thì nó ở bên trái. Ta thật nhớ rõ mà.”



“… Vậy ngươi liền điểm ở bên trái đi.”



“Tốt rồi, vậy ta liền điểm bên trái.”



“… Tô Nhiên, ta cảm thấy ngươi có điểm hay không cũng đều giống nhau cả thôi.”



“Ta vui là được, ngươi quản được sao.” Nói xong, ta điểm một nốt ruồi trên mắt trái.



Nhìn dung nhan của mình phản chiếu trong gương đồng, ta càng nhìn càng thích. Ta thật là giỏi nha.



Đem số dược liệu mua về chế ăn luôn để khôi phục võ công. Xử lý mọi việc xong xuôi, ta cùng Khuynh Vương rời khách điếm.