Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 29 : Hạ

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Hòa mình vào tiếng nhạc êm ái tựa hồ có thể giảm chút hỗn loạn trong lòng.



Âm nhạc vốn kích thích đến tận sâu trong tâm hồn, khiến cho người nghe có cảm giác như trút bớt được phần nào phiền muộn.



Tiếng đàn ngừng hẳn, ta ngồi trong phòng tính toán chờ San Hương Nhi quay lại sẽ bảo nàng múa một điệu. Lại không nghĩ rằng, một khắc rồi lại một khắc trôi qua mà không thấy hình bóng nàng xuất hiện.



Ta sai người cho gọi tú bà tới.



Tú bà tiến vào với nụ cười tươi rói.



Ta nói: “San Hương Nhi đâu?”



Tú bà cười trừ nói: “Vị công tử đây là muốn cô nương như thế nào? Trong Di Hương uyển của tôi muốn thứ gì là có thứ đó, công tử cứ nói a.”



Kết quả, nàng lại mang tới thêm mười vị nữ tử đến nhưng không hề có mặt của San Hương Nhi.



Vỗ vỗ trán, ta hỏi: “San Hương Nhi đâu?” Ta cũng không phải một mực phải gặp nàng nhưng là vì tú bà mang người đi rồi nhưng không thấy có trả về.



Thời điểm này, ta không thể không nghĩ tới tình huống San Hương Nhi đã bị người khác cướp mất rồi.



Này, này thật quá bức ép người mà, không thèm đem khách nhân như ta để vào mắt là sao chứ?



Ta trong lòng có chút ấm ức.



Tú bà đứng một bên nhìn Khuynh Vương cười trừ.



Ta bất mãn trừng mắt với Khuynh Vương.



Hắn híp híp mắt cười cười, nói: “Tô Nhiên, San Hương Nhi nàng ấy đã mệt rồi, chúng ta tốt nhất là không nên tìm nàng. Tìm người khác được không?”



Ta cắn cắn môi, nhu thuận nói: “Được.”



Thấy mọi việc có vẻ êm êm, tú bà lên tiếng xin lỗi, mọi chi phí phát sinh ngày hôm nay sẽ được miễn phí hết. Nói xong, tú bà cũng mau chóng ly khai.



Tú bà chân trước vừa mới bước đi, chân sau ta đã quay sang Khuynh Vương nói: “Ta muốn đi ‘xả nước’.”



“… Ta cùng đi với ngươi?”




Hắn tiếp tục tiến lên về phía ta, trên mặt không ngừng nở một nụ cười đắc ý.



Kiếm pháp của ta rất tốt, nhưng là hiện tại trong tay ta không có kiếm.



Phi thân ra khỏi sương phòng, hai mắt đảo quanh đại sảnh liền nhìn thấy một số người có mang theo kiếm. Ta khẩn trương chọn ra cái tốt nhất mượn dùng tạm. Cái gọi là tốt nhất đó chính là chọn cái nào đẹp nhất, có dát vàng khảm ngọc a.



Sử dụng thủy thượng phi, ta bắt được kiếm. Rút vỏ kiếm ném một bên, ta cầm chắc chuôi kiếm hướng tới tên kia.



Tấm rèm mỏng manh vừa rồi còn quấn trên người ta nay nhè nhẹ rơi xuống rước lấy vô số ánh mắt người xem.



Kiếm cùng kiếm va chạm ta ra âm thanh leng keng. Bước chân linh động, động tác biến hóa không ngừng. Một cái xoay xoay người kiếm ta liền đâm thắng tới trước mặt hắn. Hắn phản ứng rất nhanh, lách người một cái vung kiếm phá chệch đường đi kiếm của của ta.



Mỉm cười, ta nói: “Chúng ta so xem kiếm ai sắc hơn được không?”



Hắn nháy mắt mấy cái nói: “Có thể một chút.”



Không đợi ta sử dụng Phượng Hoàng kiếm pháp tầng thứ tư, kiếm của ta cùng nam nhân kia đã bị đánh gãy.



Là Phượng Hoàng kiếm pháp.



Ta hơi bất ngờ một chút, nghiêng đầu nhìn lại, là Khuynh Vương.



Ta ngây ngô nhìn hắn cười vô tội.



Hắn nhìn lại ta, hung hăng gõ cái “cốp” trên đầu ta.



Hắn lại nhìn về phía nam nhân kia, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh.”



Là Hoàng huynh hay là Hoàng huynh? (ý là một vị huynh đệ họ Hoàng hay là anh trai của Khuynh Vương?)



Hoàng huynh của Khuynh Vương? Ngô, còn ai nữa chứ? Ngoại trừ Hoàng Thượng ra còn ai là Hoàng huynh của Khuynh Vương nữa sao?



Ta híp híp mắt lại nhìn kỹ người kia.



A, cái mắt này, hàng lông mày này, cái mũi cao cao cùng cái miệng kia… Không, không phải hậu cung có ba nghìn mỹ nhân sao? Không phải là người mỗi ngày đổi một mỹ nhân thì mười năm cũng không hết sao?



Ta nháy mắt, lại nháy mắt.



Ta xoay người, đang muốn mau chóng chuồn lẹ thì ngay lập tức Khuynh Vương đã túm chặt áo ta.