Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 32 : Thượng

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Day day trán, ta cố gắng phớt lờ đi Thiên Hương đang đứng một bên.



Kết quả, Thiên Hương khóc thật to, và gân xanh cũng nổi đầy trán ta luôn.



Ta trừng mắt nhìn Thiên Hương.



Cứ như bắt được ánh mắt cổ vũ của ta, Thiên Hương khóc càng lợi hại hơn nữa.



Đành phải xuống nước vậy, ta vỗ vỗ đầu hắn nói: “Được rồi, lần sau ta sẽ dẫn ngươi xuất cung.”



Thiên Hương lập tức nín ngay, ánh mắt sáng ngời, hữu thần nhìn ta chăm chăm.



Ta nói: “Sao đây, chẳng lẽ ngươi không muốn?”



Thiên Hương cười được ngay, tay phải giơ ngón út lên trước mặt ta nói: “Chúng ta ngoắc tay a.”



Hai ngón út vòng vào nhau, Thiên Hương lúc bấy giờ mới có vẻ mãn nguyện.



Đợi Tiểu Lý Tử đi lấy một cây trâm, rồi ta cùng Thiên Hương tới chỗ bọn Mộc Linh chơi mấy ván mạt chược.



Để bào chữa cho lý do hai ngày nay ta không có mặt, ta bèn nói với bọn họ là bụng dạ ta không tốt, lúc nào cũng phải dính chặt trong mao xí, sống không bằng chết, khổ sở vô cùng.



Chơi mới được mấy ván thì trời đã chuyển tối, chúng ta cùng nhau dùng qua bữa tối. Thiên Hương được Tiểu Lý Tử đưa về, còn ta một mạch chạy thẳng về Mặc các nghỉ ngơi.



Ngày hôm sau, Khuynh Vương theo thường lệ lại xách một vò rượu đứng chờ ta ở ngoài Phong viện.



Mặc quần áo bình thường, ta liền chạy đi tìm Khuynh Vương.



Địa điểm vẫn như cũ, hai người chúng ta lại một trận tàn phá trong sân, hết cười ha ha lại cụng ly cốp cốp, nói đủ các chuyện trên trời dưới đất.



Nói hết chuyện này sang chuyện kia, rốt cục chúng ta liền quay về bàn luận chuyện võ học.



Lúc này ta mới biết được, Phượng Hoàng kiếm pháp của hắn đã luyện tới tầng thứ sáu.



Trong khi đó, ta còn lẹt đẹt mãi chưa xong tầng thứ năm.



Hắn bẻ một cành cây, tay hắn cầm lấy tay ta bắt đầu dạy ta luyện kiếm. Tuy không cùng một sư phụ nhưng cách truyền đạt của hắn cũng đồng dạng nên ta có thể mau chóng tiếp thu.
Một bàn thức ăn đã được dọn sẵn, toàn là những món ngon thượng hạng.



Tay phải Thiên Hương cầm đũa chuẩn bị gắp một miếng thức ăn.



Ta lập tức đánh vào tay hắn khiến hắn phải dừng động tác. Ta nhíu mày hỏi: “Thứ này ngươi đã ăn bao lâu rồi?”



Thiên Hương có chút nghi hoặc nhìn ta, nói: “Ý ngươi là cơm hay chỉ là thức ăn?”



Ta ngẩn người, không nói lời nào.



Thiên Hương lại nói tiếp: “Mà cơm hay thức ăn cũng được, tất cả ta đều ăn được hơn mười năm rồi, có vấn đề gì không?”



Ta cảm thấy được, hình như mình đang hỏi một câu rất ngu.



Bởi vì có học qua độc dược, ta biết, trên bàn ăn này, mỗi đĩa thức ăn này đều đã bị hạ độc.



Ta cầm lấy đôi đũa, gắp một ít rau lên ngửi ngửi hương vị.



Lượng độc tố trong này vẫn còn nhẹ.



Nếu lượng độc tố trong này tăng lên chỉ sợ làm tính tính của người bị độc biến chuyển tệ đi. Lúc đầu còn có thể là tức giận, nóng nảy, thỉnh thoảng còn sinh ra ảo tưởng về bản thân, nhưng một khi để lâu sẽ thường xuyên sống trong ảo giác, không đến nửa năm sẽ tự sát.



Loại độc dược này rất ít gặp, ta cũng là mới chỉ nghe gia gia nói qua. Nó là độc của ngoại vực.



Ta không nhớ rõ cách giải độc. Chính là ta biết loại độc này tuy mới chỉ ở mức độ nhẹ, nhưng nếu muốn làm thay đổi cảm xúc của người ta cũng chỉ cần một tháng mà thôi.



Từ bàn ăn đứng dậy, ta kéo tay Thiên Hương đi lên lầu.



Thiên Hương hỏi: “Làm sao vậy?”



Lên lầu, ta rót cho Thiên Hương một ly trà, hắn liền uống một ngụm.



Ta hỏi: “Gần đây tâm trạng ngươi như thế nào?”



Thiên Hương giật mình, hai mắt mở to, kinh ngạc nói: “Ngươi như thế nào lại biết?”



Mỉm cười, ta vươn tay bắt lấy cổ tay của hắn xem qua mạch tượng.



“Ngươi trúng độc.” Ta nói.