Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 34 : Thượng

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Lại một lần nữa khi mở mắt ra, ta không nhìn thấy ai bên cạnh.



Ta còn nghĩ rằng Thiên Hương sẽ ngồi bên cạnh ta một tấc không rời cơ.



Trong lòng cũng cảm thấy gì đó thiếu hụt.



Thử từ trên giường đứng lên, ta lúc này mới để ý trên người mình không có mặc xiêm y.



Không phải là trơ trụi, ít nhất phía sau lưng và trên tay cũng được cuốn vài lớp vải.



Ta biết, đều là dược tốt cả, ta dường như không còn cảm giác đau nữa.



Có thể liên quan đến việc đột phá Ly Tâm kiếm pháp tầng thứ tám. Ta cảm thấy thân thể này xem ra đã khá hơn trước rất nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh, cảm giác cũng thật nhẹ nhõm.



Ta rất vui, rất thoải mái nhưng cái cảm giác đó lại không kéo dài được bao lâu.



Lắc lắc tay, độc dược ta giấu trong móng tay đâu hết rồi…? Còn cả số độc dược ta cất trong người nữa…..



Ta, ta không nhẽ toàn thân cao thấp đều bị người khác rửa sạch?



Hít thở đều đặn, giữ vững nhịp tim, ta nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới.



Nơi này, trông thật xa lạ. Đây không phải Thiên Hương lâu, càng không giống Mặc các.



Quấn chăn quanh người, ta bước xuống đất, từng bước cẩn thân đi tới trước cửa.



Bước tới trước cửa, cảnh cửa đột ngột được đẩy từ bên ngoài, cũng may là ta phản ứng mau lẹ nhảy vọt ra sau mấy bước nếu không lại mất tiền đi thẩm mỹ mũi luôn.



Cái này mặc dù không tính là nhảy nhưng thật không nghĩ tới chăn quá dài nên ta bị vướng vào chăn ngã oạch xuống đất.



Có chút thống khổ, ta ngẩng đầu đứng dậy.



Ngô, là một cung nữ, trên tay nàng còn bưng một cái khay… hình như là… dược tài?



Hít hít mũi, ta cố gắng ngửi kỹ mùi thơm của loại dược kia.



Này, dược này, thật, thật quen a.



Ta dè dặt nhìn từng hành động của cung nữ kia. Nàng hành lễ với ta sau đó liền đặt cái khay kia lên cái bàn duy nhất trong phòng, rồi xoay người ly khai.
Ta đĩnh đạc ngồi trước gương bắt tay vào trang điểm. Đầu tiên ta bắt tay vào vẽ một đôi mày màu xanh. Vẽ xong, Hoàng Thượng liền nói: “Lau.”



Ta liếc mắt trừng người kia một cái, lại tiếp tục thoa phấn.



Hoàng Thượng nói: “Người còn tiếp thục thoa phấn nữa, ta tin rằng tầng phấn kia sẽ sớm rụng ra một mảng ngay.”



Ta hung tợn nhìn Hoàng Thượng rồi lại quay về với công việc còn dở dang. Ta lại thoa thêm một tầng phấn hồng ở hai bên má, lúc sau lại tô một lớp son.



Ân, tài hóa trang của ta thật cao siêu, khuôn mặt xấu xí như vậy mà trong chốc lát đã trở nên ‘xinh đẹp’ nhường này.



Vừa lòng gật đầu. Vì Tiểu Lý Tử không có ở đây nên ta phải tự mình buộc tóc.



Nhìn lại những đồ trên bàn, ta cũng không biết chỗ này là của ai mà sao trang sức lại nhiều như vậy.



Ta dùng một chiếc trâm ngọc cố định một tầng tóc phía sau rồi lại tiếp tục cắm thêm vài ba cái trâm khác lên đầu.



Ta vừa mới cầm một cái trâm lên thì Hoàng Thượng không nói không rằng đem số trâm vừa rồi ta kỳ công mới gắn lên rút sạch xuống đất.



Ta coi như cái gì cũng không hay cái gì cũng không biết, tiếp tục gắn cây trâm đang cầm lên đầu. Hoàng Thượng lần thứ hai thẳng tay ném xuống đất.



Hành động này cứ lặp đi lặp lại, chẳng mấy chốc, một bàn trâm cài đã di dời hết xuống mặt đất.



Hai mắt đẫm lệ lưng tròng, ta nhìn Hoàng Thượng nói: “Ngươi muốn gì?”



Hoàng Thượng nói: “Ngươi trông rất chói mắt.”



Ta nói: “Nhưng ta thích.”



Hoàng Thượng thản nhiên nói: “Ngươi nếu còn tiếp tục, ta liền đem khuôn mặt này của ngươi rửa sạch. Còn về phần số trang sức kia, nếu ngươi thích, ta liền ban cho ngươi.” Hắn còn cố gắng tăng thêm âm lượng cho chữ ‘sạch’ kia.



Ta đem hai tay đưa lên ấn mạnh vào đầu, lại day day hai huyệt thái dương…



Ân, hắn là Hoàng Thượng, ta phải nhẫn, phải nhẫn… Hay ta cứ một trảo bóp chết hắn đi…



Ta vỗ nhẹ lên trán thầm nhủ, hắn là Hoàng Thượng, không thể giết, nếu không thiên hạ đại loạn mất…



Nhưng thiên hạ thì có liên quan gì đến ta? Vẫn là một trảo bóp chết hắn đi.



Ta hung tợn quay ngoắt sang nhìn Hoàng Thượng.



Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười như trước, hắn nói: “Phượng Hoàng kiếm pháp đúng không? Loại kiếm pháp này quả nhiên học không hề đơn giản, Trẫm đã phải mất không ít thời gian để luyện đến tầng thứ bảy nga.”